Chương 47. Chuyện này tuyệt đối không được!
Nói cách khác, An Bình rất có thể là hy vọng duy nhất của nhà họ Kiều, dựa vào cái gì thằng bé không có quần áo mới mặc mà cái kẻ tai tinh là Đại Kiều lại có quần áo mới mặc chứ?
Vạn Xuân Cúc càng nghĩ càng buồn phiền.
Kiều Tú Chi cúi đầu may quần áo, không chú ý tới sắc mặt của bà ta, cho dù biết, bà cũng không để ý tới.
Vải là của bà, bà muốn làm cho ai thì làm cho người đó, không ai có thể xen vào!
Vạn Xuân Cúc nhìn mẹ chồng không để ý tới mình nữa, muốn dỗi cũng không dám, mà tức giận kìm nén lại khó chịu: "Mẹ à, nhiều vải như vậy chắc chắn may không hết. Nếu không mẹ cũng làm một bộ cho An Bình đi, sắp hết năm rồi, An Bình còn chưa có quần áo mới đâu!"
Rốt cuộc Kiều Tú Chi ngẩng đầu lên nhìn bà ta, ánh mắt lành lạnh: "Không phải Trung Thu đã cho cô một tấm vải rồi sao? Cô thực tình thương con trai mình thì sao không chịu lấy ra may? Đồ của tôi, cô bớt nghĩ lại đi!"
Vạn Xuân Cúc bị nghẹn gần chết, kẹt ngay ở ngực, gương mặt sượng sùng khó nói hết, nôn chết bà ta rồi!
Chờ khi Kiều Chấn Quốc tan làm về, bà ta lập tức tố cáo: "Sao mẹ càng ngày càng không phân biệt được thân hay không vậy. An Bình là cháu trai ruột của bà, Đại Kiều chỉ là một đứa con gái nhỏ, làm gì có việc cháu trai không có quần áo mới mặc mà cháu gái lại có chứ?"
Kiều Chấn Quốc nhìn bà ta với dáng vẻ kỳ lạ: "Nhìn bà nói kìa, An Bình là cháu trai ruột của mẹ, chẳng lẽ Đại Kiều không phải cháu gái ruột của mẹ sao?"
Vạn Xuân Cúc cảm thấy đầu óc chồng bà chính là một cái hố, sao chuyện đơn giản như vậy mà ông lại không hiểu rõ nhỉ?
"Nhưng An Bình là con trai, còn là con trai duy nhất của chúng ta cũng là cháu trai duy nhất của nhà họ Kiều!"
Bà ta cố ý nhấn mạnh từ "Duy nhất", bà ta đã nói rõ như vậy, dù sao lần này ông cũng nên hiểu rõ nhỉ?
Ánh mắt Kiều Chấn Quốc nhìn bà như nhìn kẻ thiểu năng: "Bà chỉ sinh một đứa con trai dĩ nhiên là duy nhất. Tuy bà chưa từng đi học, nhưng chuyện đơn giản như vậy chắc chắn không ngu luôn chứ? Lúc trước cho bà đi học xóa nạn mù chữ bà không chịu đi, bây giờ biết xấu hổ chưa hả?"
"!"
Bà ta nói chuyện chắc chắn có vấn đề sao?
Bà ta nói cháu trai lại không được coi là bảo bối như cháu gái khi ở nhà họ Kiều đó!
Suýt chút nữa Vạn Xuân Cúc không thở lên nổi, nổi giận mà muốn bị nghẹn vì cơn tức của bản thân!
Bên này Vạn Xuân Cúc bị người đàn ông của mình chọc giận gần chết, bên kia Phương Tiểu Quyên cũng không chịu nổi.
Bây giờ là tháng chạp, nước sông lạnh thấu xương, bà ta rơi xuống nước như vậy, đêm đó lập tức phát sốt.
Bà Phương không nỡ tiêu tiền, nên chỉ mời một bác sĩ chân đất xem bệnh cho bà ta.
Không ngờ, đến nửa đêm, Phương Tiểu Quyên sốt rất cao.
Tiểu Kiều cảm thấy không được rồi, lập tức đi tìm cậu của mình: "Cậu ơi, mẹ sốt cao lắm, nói mê sảng rồi, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện mới được!"
Phương Phú Quý đêm hôm khuya khoắt bị gọi dậy, rất khó chịu: "Mày muốn đi bệnh viện thì đi đi, mày tưởng bệnh viện là nhà mày chắc?"
Đi bệnh viện không cần tiền à?
Đi bệnh viện không cần viết thư giới thiệu à?
Bây giờ còn là nửa đêm, đến lúc ngã thành bại liệt giống như Kiều lão nhị thì phải làm sao đây?
Trong lòng của Tiểu Kiều lo lắng vô cùng nhưng phải đến nhẹ giọng cầu xin ông ta: "Cậu ơi, không cần đi bệnh viện đi trạm y tế cũng được, con biết đếm khuya không nên làm phiền cậu đang ngủ, nhưng mà con lo lắng nếu mẹ bị sốt ngốc đi, sau này chẳng phải sẽ càng làm phiền cậu thêm nữa sao?"
Phương Phú Quý giật cả mình.
Nếu Phương Tiểu Quyên sốt ngốc đi, đến lúc đó chắc chắn sẽ không có cách nào tái giá với người ta, vậy còn muốn để mình nuôi cô ta cả đời à?
Chuyện này tuyệt đối không được!
Ông ta từ trên giường nhảy dựng lên, cõng Phương Tiểu Quyên chạy nhanh đến trạm y tế.
Bởi vì đi đến kịp thời nên một mạng của Phương Tiểu Quyên được cứu trở về.
Bởi vì Vương Hâm Sinh cả ngày ăn không ngồi rồi, lại thích chơi bời với quân đầu đường xó chợ ở gần đó, người nhà lo lắng anh ta sẽ bị dạy hư cho nên mới mới đưa lên nhà bác cả trên huyện, bắt anh ta ở trên huyện nửa tháng mới được về.