Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 03: Hỗn Nguyên Kinh

Chương 03: Hỗn Nguyên Kinh


"Việc thám thính toàn bộ sơn cốc này phải bị hoãn lại." Hắc bào lão giả nói.
"Tại sao? Hiện tại chỗ này chỉ có mấy người chúng ta, lỡ như sau đó có tu sĩ khác phát hiện ra nơi này thì làm sao? Chúng ta chẳng phải là một phen mừng hụt sao?" Thiếu phụ váy xanh mặt không vui hỏi.
Hắc bào lão giả hừ lạnh một tiếng."Đan dược trên người ta cũng sắp dùng hết rồi, các ngươi nếu mà tự tin về tu vi của mình có thể thám thính hết thảy thì cứ việc đi. Còn ta trước tiên phải luyện chế một số đan dược trị thương, khôi phục pháp lực, các ngươi cứ tự nhiên."
"Thì ra là thế, vậy thế này đi, Cảnh đạo hữu phụ trách luyện dược, mấy người chúng ta phụ trách vào trong hạp cốc tìm một số linh dược làm tài liệu cho Cảnh đạo hữu luyện đan, đợi sau khi mọi thứ chuẩn bị sung túc lại cùng nhau hành động. Cảnh đạo hữu ngươi xem được không? Đại Hồ Tử vỗ đùi hưng phấn nói.
Hắc bào lão giả có chút chần chừ, dưới ánh mắt của Đại Hồ Tử, Huyết Chu Nho, thiếu phụ váy xanh ba người liền gật đầu."Như thế cũng tốt, cứ quyết định vậy đi."
"Ta trước tiên ở cốc khẩu đào một cái sơn động, các ngươi cứ làm việc của mình, nếu có phát hiện linh vật, có thể đưa tới chỗ ta." Nói xong, hắc bào lão giả phi thân tiến vào trong sơn cốc đầy sương mù.
Lục Tiểu Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện bản thân bị cự Hùng vác trên vai, nhất thời chảy ra một thân mồ hôi lạnh, thậm chí không dám thở mạnh. Lỡ như kinh động tới Hắc Hùng, e sợ con Hắc Hùng này phát hiện liền xé bản thân thành hai mảnh.
Hắc Hùng theo sát hắc bào lão giả tiến vào hạp cốc, ước chừng đi vào khoảng hơn ba trăm trượng, bốn phía sường mù nồng đậm, Lục Tiểu Thiên chỉ có thể thấy cảnh vật trong phạm vi mười trượng mà thôi, xa hơn nữa chỉ có thể thấy mơ hồ một mảng trắng xoá, không nhìn ra gì cả.
Hắc bào lão gia dừng lại ở một địa phương tương đối bằng phẳng, tay áo vung lên, đồng thời hô "Mở!"
Một thanh kiếm nhỏ màu vàng nhạt từ trong tay áo bắn nhanh ra, từ dài hai tấc rồi trở nên dài hơn một thước.
Đây... Đây là phi kiếm! Lúc này Lục Tiểu Thiên bị một màn trước mắt kinh động, đã hoàn toàn quên đi sợ hãi. Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn kim sắc lợi kiếm bắn nhanh về vách núi đối diện, nguyên bản nham thạch vô cùng cứng rắn nhưng giờ bị cắt xuống như cắt đậu hủ.
Ào ào... rất nhiều đá vụn từ trên vách núi rơi xuống đất.
"Phi kiếm của Cảnh lão quái quả thật lợi hại, lại có thể dễ dàng từ trên vách núi mở ra một cái động phủ." Đám người thiếu phụ váy xanh vẫn theo sau tiến vào hạp cốc, nhìn thấy một màn trước mắt, nhịn không được mà sắc mặt khẽ biến nói nhỏ.
"Chỉ là sắc bén hơn chút mà thôi, không thể đâm xuyên qua người thì cũng là vô dụng." giọng điệu Huyết Chu Nho có chút ganh ghét nói.
Hống! Hắc Hùng gầm nhẹ một tiếng, thả Lục Tiểu Thiên xuống đất, sải bước đi về phía trước, dọn dẹp đống đá vụn rơi ra trên đất, phụ hắc bào lão giả khai mở động phủ.
Mông Lục Tiểu Thiên đau nhức khi bị thả rơi xuống đất, nhưng hắn không dám phát ra tiếng động, sợ rằng làm cho hắc bào lão giả đang khống chế phi kiếm kia không vui. Đây là Tiên Nhân trong truyền thuyết mới có thủ đoạn như vậy, lại để cho hắn gặp phải. Ngày trước khi hắn làm tạp dịch đi qua giáo trường của Lôi Đao Môn nhìn thấy đám võ sư lợi hại đó. Một đao hạ xuống cũng có thể bổ đôi một khối cự thạch. Nhưng bọn họ chỉ làm được vài lần thì nội lực đã hao hết, không thể tiếp tục. Còn hắc bào lão giả trước mặt này lại sử dụng phi kiếm, chỉ cần vài động tác liền có thể từ trên vách núi mở ra một cái động phủ cực lớn. Tao ngộ ly kỳ như vậy lại bị bản thân gặp phải.
Thực sự thì khai mở động phủ không dễ dàng như những gì Lục Tiểu Thiên nhìn thấy. Trong quá trình đó, trên mặt hắc bào lão giả chảy ra từng giọt mồ hôi, còn phải đả toạ nghỉ ngơi một lần. Nhưng mà cho dù như vậy, sự lợi hại của hắc bào lão giả cũng vượt qua những gì mà Lục Tiểu Thiên tưởng tượng.
Phòng luyện công, phòng luyện đan, phòng linh thú, phòng ngủ, mật thất... Không sai biệt lắm đều đủ cả. Hắc bào lão giả miệng niệm vài chữ rồi vung tay lên, kim sắc phi kiếm liền biến nhỏ lại rồi bay vào trong tay áo rộng thùng thình.
"Theo ta vào."
Hắc bào lão giả đảo mắt qua Lục Tiểu Thiên, dùng giọng điệu không cho phản đối nói. Lục Tiểu Thiên không chút hoài nghi, nếu bản thân mà nói chữ " không", nhất định sẽ bị con Hắc Hùng to lớn kia một ngụm nuốt mất, hơn nữa uy nghiêm của Tiên nhân cũng khiến hắn không sinh ra được một chút phản kháng nào. Chỉ là cảm thấy thái độ của hắc bào lão giả vô cùng lãnh đạm, có chút khó gần.
"Người tên là gì?" Sau khi vào trong hang động, hắc bào lão giả hỏi hắn với giọng khàn khàn.
"Con gọi là Lục Tiểu Thiên."
"Ân, về sau ngươi cứ theo ta học tập tu tiên thuật, kêu ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó, không được hỏi nhiều. Nếu không, ta sẽ quăng ngươi ra ngoài làm thức ăn cho con Hắc Hùng kia.
"Con, con có thể học tu tiên thuật sao?" Lục Tiểu Thiên dù sao cũng còn nhỏ tuổi, sau khi nghe được lời nói của hắc bào lão giả, nhất thời vẻ mặt kinh hỉ. Bất quá nhìn thấy ánh mắt vô cùng lạnh lùng của hắc bào lão giả, trong lòng liền run lên nhớ lại lời hắc bào lão giả vừa nói là không được hỏi nhiều, liền liên tục gật đầu nói."Dạ, dạ."
Nhìn thấy phản ứng của Lục Tiểu Thiên cũng không tệ lắm, hắc bào lão giả liền gật đầu. Một đứa bé nhỏ tuổi như thế này, dưới ánh mắt dò xét của hắn còn có thể nói ra những lời như thế, tâm trí như vậy đã là rất tốt rồi. Chỉ là Lục Tiểu Thiên tuổi nhỏ như vậy, sau này lão còn cần hắn xử lý rất nhiều việc lặt vặt, không có một chút thực lực cũng không được. Đừng nói là một thằng nhóc, cho dù là một đại hán cường tráng cũng sẽ bị kiệt sức.
Hắc bào lão giả kiểm tra trong túi trữ vật, bên trong có vài quyển công pháp rồi cau mày suy nghĩ. Tư chất của thằng nhóc trước mặt, lão cũng không thể xác định, là tốt hay là xấu? Thậm chí lão vô pháp xác định linh căn của Lục Tiểu Thiên là hệ nào. Nếu như không phải trước mắt không có lựa chọn nào khác, lão cũng không mang Lục Tiểu Thiên tới nơi này.
Sau một hồi cân nhắc, hắc bào lão giả lấy ra một quyển Hỗn Nguyên Kinh do hắc bào lão giả cướp được từ trong túi trữ vật của đệ tử Linh Tiêu Cung. Quyển công pháp này không yêu cầu linh căn hệ gì, đối với việc tu luyện xong sẽ có phản ứng xấu nào hay không, lão cũng không biết, chỉ có thể tạm thời thử một lần.
Quyển Hỗn Nguyên Kinh trên tay cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể tu luyện tới luyện khí trung kỳ. Lão hiện tại đã tới cảnh giới luyện khí đại viên mãn rồi. Hỗn Nguyên Kinh tuy rằng lấy ra từ Linh Tiêu Cung nhưng đối với lão mà nói, nó hoàn toàn là một cái gân gà, vừa lúc tiện nghi cho thằng nhóc này.
"Quyển công pháp này cho ngươi, ngươi có thể giữ lấy, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ bắt đầu dạy ngươi tu luyện."
"Dạ, dạ!" Lục Tiểu Thiên còn muốn nói lời cảm tạ, nhưng khi nhìn sắc mặt lão, lời cám ơn tới cổ họng cũng nuốt ngược lại, xem bộ dạng, đối phương cũng không phải muốn nhận hắn làm đệ tử.
Hắc bào lão giả giúp Lục Tiểu Thiên mở ra một căn phòng đá rất nhỏ. Lão chỉ đưa cho Lục Tiểu Thiên một miếng da thú để trải trên mặt đất cùng với vài món đồ dùng sinh hoạt rồi đuổi Lục Tiểu Thiên quay về phòng tự mình ngồi xếp bằng đả toạ. Lúc nãy mở động phủ không chỉ tiêu hao pháp lực, còn có tiêu hao thần thức do sử dụng phi kiếm quá lâu, cũng cần phải nghỉ ngơi khôi phục lại.
Sau khi về tới phòng mình, Lục Tiểu Thiên không nhịn được thần sắc vô cùng kích động, ôm chặt quyển Hỗn Nguyên Kinh vào lòng xem như là bảo bối. Ở Lôi Đao Môn, hắn chỉ có thể làm một kẻ tạp dịch thấp hèn, mỗi ngày đều phải chẻ củi, cho ngựa ăn, quét dọn, đun nước.
Nhưng hiện tại, tuy rằng vị hắc bảo lão giả đó cũng không phải dễ gần, nhưng hắn có thể luyện tập pháp thuật của Tiên nhân. Sau này hắn cũng có thể giống như hắc bào lão giả, thao tác một thanh phi kiếm khai sơn phách đá một cách dễ dàng, Lúc này trong căn phòng chỉ có miếng da thú đầy hoa văn không rõ của loài nào trải xuống làm giường, Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy vô cùng thoả mãn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất