Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 13: Không gian thần bí

Chương 13: Không gian thần bí


Trong không gian mênh mông, sương mù mơ hồ, một đoàn ý thức hư vô như con ruồi không đầu ở nơi đây bay tới bay lui, chung quanh đều bị bao phủ trong làn sương mù, nhìn không thấy điểm cuối.
"Ta là ai?"
"Đây lại là nơi nào, ta tại sao lại ở nơi đây?"
Ý thức hư vô trong sương mù bay qua bay lại, không biết trôi qua bao lâu, ngoại trừ sương trắng, cái gì cũng không có.
Nó cảm thấy vô cùng cô độc, muốn lớn tiếng nói, ý thức làm ra một động tác mở miệng, lại phát hiện bản thân không thể nào phát ra tiếng.
Một đạo thiểm điệm kim sắc thô dày như chậu nước lướt qua, tiếp theo là một trận chấn động tựa như động đất, tựa hồ sương mù bị thiểm điện thô to ấy chẻ ra làm đôi.
Nó cuối cùng có thể nhìn thấy đồ vật khác ngoại trừ sương mù, điều này khiến nó vô cùng kinh hỉ, chỉ là thiểm điện kim sắc truyền đến từng tràng uy nghiêm, còn có uy năng huỷ diệt trời đất. Nó cảm thấy chỉ cần bản thân bị dính phải, bị thiểm điện kim sắc đó đánh trúng, liền sẽ hôi phi yên diệt, cái gì cũng không lưu lại, đây chính là một loại sợ hãi từ bản năng.
Chấn động giống như thiên băng địa liệt vẫn đang tiếp diễn, nó cũng bị ảnh hưởng nặng nề, âm ba chấn tới nó mơ mơ hồ hồ.
Không biết qua bao lâu, Lục Tiểu Thiên từ trong mơ hồ tỉnh lại, kinh nghi nhìn thế giới sáng lạn trước mắt, lại có vài phần giống như hạp cốc trước đây, chỉ là mặt đất sạch sẽ không có cỏ dại, chỉ có đất và đá.
Bốn phía bị bao phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, tuy rằng không dày đặc như ở hạp cốc, nhưng vẫn không nhìn thấy được bao xa.
Bản thân sao lại về tới trong hạp cốc rồi, không phải ở trên bình dài nhỏ trên đoạn nhai sao? Lục Tiểu Thiên nghĩ tới vấn đề này, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng khi nhìn xuống lại phát hiện bản thân lại nằm cách mặt đất hơn một trượng, bản thân lại một mực lơ lửng bên trên.
Bản thân có phải chết rồi không? Hiện tại đang là trạng thái linh hồn ư? Lục Tiểu Thiên cảm thấy kinh ngạc, trong lòng vừa động, liền bay ra xa hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh.
Hắn quyết định phải tham thính nơi đây là một nơi như thế nào, nhưng sau khi bay đi một lúc liền gặp phải một tầng quang mạc mong manh trong suốt như là kết giới. Hắn cũng không cảm thấy có chút ngăn trở nào, một chốc liền xuyên qua. Chỉ là vừa xuyên qua kết giới, Lục Tiểu Thiên liền cảm thấy một cỗ hấp lực cường đại truyền đến, kéo xé thân thể hắn, một trận đau đớn tận xương cốt khiến Lục Tiểu Thiên hét lớn, tựa hồ thân thể bị cỗ hấp lực này xé nát. Cỗ hấp lực này quá lớn, không cho Lục Tiểu Thiên có thể phán kháng.
"Lẽ nào thật sự phải chết sao?" Trong lòng Lục Tiểu Thiên tuyệt vọng, ngay lúc này, sương mù xung quanh cuộn trào, bay về phía Lục Tiểu Thiên, bao phủ lấy nguyên thần của hắn, hình thành một đoàn sương mù hình tròn. Lúc này Lục Tiểu Thiên mới cảm thấy cỗ hấp lực kia hoàn toàn biến mất.
"Lực lượng thật đáng sợ." Trong lòng Lục Tiểu Thiên kinh hãi. Sợ hãi qua đi, Lục Tiểu Thiên có chút kinh ngạc tự nói. Đám sương mù này là gì, sao lại bảo vệ mình, sương mù này từ đâu đến? Lục Tiểu Thiên nghĩ nát óc cũng không có đáp án, nếu nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, có thể sống sót đã là chuyện tốt rồi...
"Ách!" Không biết qua bao lâu, Lục Tiểu Thiên rùng mình tỉnh giấc, theo bản năng mở hai mắt ra phát hiện thân thể mình đã ướt đẫm nằm trên bình đài.
"Phiến không gian thần bí vừa rồi là chuyện gì, bản thân một mực vẫn đang bay lơ lửng sao?"
Lục Tiểu Thiên vò sầu suy nghĩ một hồi, cũng không hiểu ra sao, chỉ có thể nhớ trước khi hôn mê đã ăn một trái Thanh quả, sau đó toàn thân bành trướng như muốn nổ tung tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự, sau đó có lẽ đã ngủ một giấc, cho nên hắn liền cho rằng mọi thứ đều là giấc mộng mà thôi.
Quần áo ướt sũng trên người thật sự rất khó chịu, xung quanh không có ai, Lục Tiểu Thiên nhanh chóng cởi hết y phục trên người, muốn treo lên cây đằng để gió thổi khô, mới phát hiện toàn bộ cây đằng trên bình đài đều đã khô héo, không có một chút dấu hiệu sinh mệnh. Ngẩng đầu nhìn lên trên đoạn nhai, nguyên bản hạp cốc tràn đầy sương mù, hiện tại đã trời quang sáng lạn, nơi đó không còn một chút sương mù nào nữa.
"Sơn cốc này đã phát sinh chuyện gì thế nhỉ? Thật sự rất là kỳ lạ." Lục Tiểu Thiên lẩm bẩm nói.
Nửa canh giờ sau, quần áo đã được thổi khô. Hắn lập tức mặc vào, tuy rằng xung quanh không có ai, nhưng hắn cũng không có thói quen loã thể.
Bụng lại cồn cào kêu lên, Lục Tiểu Thiên sờ sờ bụng rồi nhìn lên đỉnh vách núi, thầm nghĩ bản thân ít nhất đã ngủ hết một đêm. Nơi đây lại không có gì ăn, cứ đợi như vậy, e rằng cho dù đám sói ở trên rời đi, bản thân cũng đói tới không còn sức, muốn leo cũng leo không nổi nữa.
Tiểu bình đài này cách bên trên khoảng hai mươi trượng, nơi cây đằng mọc ra rủ xuống còn cách bên trên khoảng năm sáu trượng, muốn lên đó cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nghĩ rõ điểm này, hắn liền quyết định mạo hiểm một phen. Cắm đoản kiếm vào eo, sau đó cột một đầu sợi dây thừng đã đứt kia vào eo, rồi quấn số còn lại vào bắp tay. Sau khi làm xong mọi thứ, hai tay hắn nắm lấy dây đằng kéo thử, cảm thấy dây đằng thật sự chắc chắn liền tay chân nhanh nhẹn trèo lên.
Đám dây đằng này có một số khô héo đã lâu, còn có một số hôm qua vẫn còn xanh tươi, hôm nay không biết vì lý do gì lại phát sinh biến hoá, chỉ một đêm thời gian liền toàn bộ héo vàng. Đến cả đám dây đằng trên cao kia cũng mất đi sinh mệnh lực, một đêm héo tàn.
Sau khi tu luyện Hỗn Nguyên kinh, thể chất Lục Tiểu Thiên so với trước kia tốt hơn gấp mấy lần, trèo lên hơn mười trượng cũng không cảm thấy mệt.
Hai chân hắn kẹp lấy một cây đằng rắn chắc, sau đó dùng một đầu dây thừng quấn chặt lấy đoản kiếm, ném về phía một cái cây gần đoạn nhai nhất. Liên tiếp mấy lần cũng không ném trúng, đến lần thứ năm, đoản kiếm mang theo dây thừng quấn mấy vòng lên cành cây to gần đoạn nhai. Lục Tiểu Thiên dùng sức kéo, đoản kiếm bị mắc ngay trên cành cây, không bị kéo rớt. Trong lòng hắn liền kinh hỉ, thuận theo dây thừng nhanh chóng trèo lên, linh hoạt bước lên trên đoạn nhai, không có nhìn thấy dã lang, chỉ là mọi thứ trước mắt cũng khiến hắn choáng váng.
Ở trong hạp cốc này gần một năm trời, hắn sớm đã quen thuộc với mọi thứ trong hạp cốc, cả ngày đều bị sương mù bao phủ, hổ gầm vượn hú không ngừng, cỏ dại, cổ thụ liên miên.
Nhưng trước mắt, bầu trời thoáng đãng, mặt trời chiếu thẳng xuống, nơi đó không còn một chút sương mù nào, hơn nữa cỏ dại và cổ thụ trong sơn cốc đều khô héo, không có một chút dấu hiệu của sự sống. Mọi thứ trở nên quỷ dị và lạ lẫm.
Nếu đã nghĩ ra không ra rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, Lục Tiểu Thiên cũng lười đi nghĩ. Cho dù sơn cốc này đã trở nên cằn cỗi, nhưng cũng phải rời khỏi trươc hẵn nói.
Hắn tháo đoản kiếm từ dây thừng ra, mang theo vũ khí duy nhất, nhanh chóng rời khỏi. Lần này rời khỏi động phủ, ít nhất đã đi mấy chục dặm, chỉ bằng hai chân, e rằng phải mất một lúc nữa. Ngày đó vận chuyển nguyên khí tới đôi mắt, nhãn lực liền đại tăng, nếu như vận dụng vào đôi chân, liệu sẽ có hiệu quả như vậy chăng?
Mang theo nghi vấn như vậy, Lục Tiểu Thiên thử vận chuyển pháp lực trong đan điền tới đôi chân. Trong chốc lát, cước lực tựa hồ gia tăng thêm mấy lần, một bước bước ra, liền đi xa tới gần nửa trượng. Hắn kinh hỉ không thôi, ngày xưa trong hàng đệ tử Lôi Đao môn, có tốc độ như vậy cũng không nhiều.
Lại phát hiện thêm một cách sử dụng nguyên khí, Lục Tiểu Thiên vô cùng hưng phấn, liên tiếp thành công khiến trong lòng hắn tràn đầy lòng tin, cho dù hắc bào lão giả không nguyện ý dạy hắn, bản thân cũng có thể tự tìm ra cách sử dụng nguyên khí, đó có thể cái mà người ta hay gọi là Tiên thuật.
Lục Tiểu Thiên trong lòng nghĩ, gần hai ngày không quay về, đám Ảnh Nghĩ chắc còn lại không tới mấy con, tận dụng việc hắc bào lão giả chưa quay về, trực tiếp rời khỏi sơn cốc, nếu không chờ hắc bào lão giả quay về chắc chắn sẽ đánh chết mình.
Nhưng khi cách bên ngoài động phủ còn khoảng ba bốn dặm, một chút nữa liền có thể thoát ra khỏi hạp cốc, thân hình Lục Tiểu Thiên đột nhiên ngưng trệ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất