Chương 20: Trao đổi
Lục Tiểu Thiên kiểm tra xung quanh không có nguyên thần của hắc bào lão giả, liền mạnh dạn thử xuyên qua kết giới. Khi tiếp xúc với cổ thanh quang đó, Lục Tiểu Thiên tinh thần chấn động, cảm giác thấy nguyên thần của mình sau khi cắn nuốt thanh quang liền mạnh mẽ lên không ít.
Hắn đang muốn cắn nuốt những thanh quang khác, thì một tràng cười sảng khoái vang lên."Khà khà... Chỗ quỷ quái này lại có linh khí sung túc như vậy, quá tốt rồi!"
Lục Tiểu Thiên nghe thấy âm thanh đó, đối với đám thanh quang rất không nỡ, nhưng chỉ có thể chạy ra khỏi kết giới. Sắc mặt khó coi nhìn nguyên thần hắc bào lão giả bay tới bay lui cắn nuốt hết đám thanh quang đó.
Chẳng lẽ đám thanh quang đó sản sinh ra là do mình phục dụng linh thảo? Lục Tiểu Thiên trong lòng phán đoán, liền khôi phục khống chế thân thể, lần nữa phục dụng một cái lá của linh thảo. Quả nhiên, ngoại trừ kinh mạch có thể dung nhập một số, số còn lại lần nữa biến mất, sau đó trong kết giới lại xuất hiện một đám thanh quang.
Nguyên thần của hắc bào lão giả đang tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy thanh quang lần nữa xuất hiện, nhất thời vô cùng cao hứng, đuổi theo đám thanh quang mà cắn nuốt, nguyên thần hắc bào lão giả rõ ràng trở nên sáng lạng hơn trước rất nhiều.
"Dừng lại, đám linh khí đó là của ta!" Thông qua thực nghiệm chứng minh đám thanh quang đó là linh khí do linh thảo hoá thành, Lục Tiểu Thiên tức giận nói lớn.
"Vật vô chủ, người có đức sẽ được, ai nuốt được là của người đó, ngươi nếu muốn, thì vô đây tự lấy đi." Hắc bào lão giả cười lớn nói.
"Đây là do ta phục dụng tử thảo, trong nhất thời không thể hấp thu toàn bộ linh khí mà tử thảo hoá thành, cho nên mới xuất hiện bên trong kết giới, ngươi nếu như toàn bộ cắn nuốt hết, cùng lắm sau này ta không phục dụng linh thảo nữa, trực tiếp tự mình tu luyện, trong kết giới sẽ không còn sản sinh ra một tia linh khí nào nữa!"
Lục Tiểu Thiên tuy rằng đau xót đám linh khí đó, nhưng cũng kiêng kỵ hắc bào lão giả sẽ đột nhiên xuất thủ. Nếu tiến vào kết giới, hắn không phải đối thủ của hắc bào lão giả. Nhưng hắn phục dụng qua linh thảo và còn tu luyện hơn một năm trời, vẫn còn ở Luyện Khí tầng một, nếu chỉ dựa vào bản thân tu luyện, e rằng ít nhất phải ba năm nữa mới có thể đột phá tầng hai.
Sau này tu luyện càng ngày càng khó, ước tính tới Luyện Khí tầng ba cũng phải sáu bảy năm, thậm chí thời gian càng dài hơn. Nhưng sau khi cắn nuốt linh thảo, linh khí sản sinh ra toàn bộ đều xuất hiện bên trong kết giới, tiến vào kết giới lúc nào cũng phải đề phòng hắc bào lão giả tập kích. Nhất định phải giải quyết vấn đề này, nếu không sau này tu luyện sẽ khó hơn lên trời nữa.
"Ngươi nói phải là phải sao? Có gì chứng minh? Hắc bào lão giả do dự lên tiếng hỏi, lão ở trong kết giới ngây ngốc hơn vài tháng trời, cũng không thể thấy được một tia linh khí, hiện tại đột nhiện xuất hiện hai lần, không phải không có nguyên nhân.
Lục Tiểu Thiên nói: "Nếu như không tin, lão tuỳ tiện cho một cái thời gian, ta sẽ khiến trong kết giới xuất hiện linh khí lần nữa."
"Được, sau một nén hương, nếu như trong kết giới lại xuất hiện linh khí, ta liền tin lời ngươi nói." Hắc bào lão giả gật đầu nói.
Một nén hương sau, thanh quang trong kết giới lại lần nữa xuất hiện.
"Sao nào, hiện tại lão tin chưa?" Nguyên thần của Lục Tiểu Thiên lần nữa xuất hiện ở ngoài kết giới nói.
Hắc bào lão giả nhìn thanh quang bay lượn trong không trung, nhãn thần âm trầm bất định.
"Tin thì đã sao?"
"Linh khí sản sinh trong không gian này, chúng ta hai người chia nhau, ta tám lão hai." Lục Tiểu Thiên nói.
"Đám linh khí này ta muốn nuốt thì nuốt, hai thành, so với không chia không khác biệt lắm?" Tu vi của ngươi thấp như vậy không cắn nuốt được nhiều linh khí như vậy, ta tám ngươi hai mới đúng." Hắc bào lão giả cười nói.
"Ta bảy lão ba, nhiều hơn nữa cùng lắm chúng ta cá chết rách lưới. Người sau này cũng đừng muốn chia được một tia linh khí nào."
"Không được, nhiều nhất ta sáu ngươi bốn!"
"Ta sáu lão bốn!"
"Năm năm chia đều, không được thì thôi!"
"Chia đều thì chia đều, dù sao ta cũng chỉ có hai cây rưỡi tử thảo thôi." Lục Tiểu Thiên tức khí nói, tuy rằng thường ngày phải chia một nửa cho đối phương, nhưng so với tự mình đả toạ cũng nhanh hơn.
Hắc bào lão giả hậm hực nói: "Tử thảo? thật là kiến thức hạn hẹp, ngươi nói đó là Tử Linh thảo, với tu vi hiện tại của ngươi, cũng chỉ có thể hấp thu linh khí của tử thảo đơn giản như vậy. Nếu như luyện chế thành Tụ Khí đan, công hiệu so với đơn thuần phục dụng tử thảo chí ít cũng phải mạnh hơn gấp ba lần.
"Ta nếu như biết luyện khí thì còn cần lão nói sao?" Lục Tiểu Thiên nhãn thần chuyển động."Nếu không thì thế này, chúng ta dù sao cũng đang cùng hội cùng thuyền, lão truyền cho ta pháp môn luyện chế Tụ Khí đan, khi ta luyện thành Tụ Khí đan thì linh khí lão được chia cũng nhiều một chút."
Hắc bào lão giả trợn mắt nói: "Ngươi nghĩ rằng luyện chế Tụ Khí đan dễ dàng vậy sao? Cho dù ta truyền cho ngươi pháp môn, ngươi hiện giờ ngay cả Luyện Đan học đồ cũng không phải, luyện mười lò có thể thành công một lò là tốt lắm rồi. Hai cây Tử Linh thảo, còn không đủ để ngươi đóng học phí."
"Ngươi nếu như không đồng ý, thế thì thôi vậy, sau này đừng mơ có linh khí sung túc." Lục Tiểu Thiên uy hiếp nói.
"Cũng không phải không được, nhưng nếu như luyện chế được Tụ Khí đan, linh khí của hai viên đầu tiên phải cho ta, sau đó mới chia đều năm năm."
Hắc bào lão giả suy tư một hồi, Tụ Khí đan chỉ có Luyện Khí sơ kỳ tu sĩ mới có thể sử dụng, linh khí của một cây Tử Linh thảo này với lão mà nói, còn xa mới đủ, hiện tại lão rớt xuống Luyện Khí tầng mười một, muốn quay về tầng mười hai phải cần thời gian rất lâu, nếu Lục Tiểu Thiên một mực dây dưa với lão, đối với lão cũng không có chút chỗ tốt nào.
"Thành giao!" Lục Tiểu Thiên gật đầu đồng ý, không cần biết ra sao, hiểu được cách luyện chế Tụ Khí đan, sau này cũng có thêm một kỹ năng sinh tồn.
"Phải cần một cái đan lô bằng xích đồng?" Lục Tiểu Thiên có chút khó chịu khi hắc bào lão giả sống chết cũng không chịu đưa cái đan lô trước đây cho hắn, tới hiện tại hắn có thể khẳng định cái túi trữ vật không mở được đó là của lão. Chỉ là lão gia hoả này một mực không chịu nói, hắn cũng không có biện pháp. Trong cái túi trữ vật đó nhất định có đồ vật vô cùng trọng yếu.
Có được đan phương của Tụ Khí đan, Lục Tiểu Thiên không có tâm trạng tu luyện trong sơn động nữa, vì vậy lần nữa quay về Bình Võ huyện thành, còn mua hai cây thảo dược, sau đó tìm mấy tiệm rèn, tìm tới tiệm thứ ba, mới có thể chế tạo ra đan lo bằng xích đồng.
Sau khi đặt cọc, Lục Tiểu Thiên rời khỏi tiệm rèn, vừa đi vào một con hẽm vắng vẻ thì có hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm đối đầu nhau. Đều là thiếu niên thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, một thân trang phục, bên ít thì có sáu bảy người, bên nhiều thì mười bốn mười lăm người.
"Ta còn tưởng là người của môn phái nào, tới Bình Võ huyện thành còn dám kiêu ngạo như vậy, hoá ra là người của Lôi Đao môn, lần này đụng phải Hắc Hổ bang chúng ta, coi như các ngươi xui xẻo!" Đối diện một tên thiếu niên gầy nhôm một thân cẩm y bình tĩnh nói.
"Các ngươi chẳng qua dựa vào nhiều người mà thôi, có bản lĩnh thì cùng ta đơn đả độc đấu, xem ra mấy năm gần đây, môn nhân của Hắc Hổ môn các ngươi yếu đi rất nhiều." Trong nhóm sáu bảy người đang quay lưng với Lục Tiểu Thiên, một vị hắc y võ giả thân thể cao lớn nổi bật trong đám người kinh thường nói.
Lục Tiểu Thiên định quay đi hướng khác, nhưng sau khi nghe được âm thanh quen thuộc đó, bước chân dừng lại. Nếu như là người bình thường của Lôi Đan môn, hắn dĩ nhiên sẽ không quản, chỉ là không nghĩ tới rời khỏi huyện Thanh Trúc, lại có thể ở chỗ này lần nữa gặp lại Thạch Thanh Sơn. Người trong giang hồ thị phi rất nhiều, xem ra trước đây Lôi Đao môn và Hắc Hổ bang đã từng kết thù qua. Không nghĩ tới Thạch Thanh Sơn đã trở thành đầu lĩnh của nhiều đệ tử như vậy, Lục Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy vì bạn cũ mà cao hứng.