Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 39: Thanh Trúc Phong

Chương 39: Thanh Trúc Phong


"Lục đạo hữu, nếu sau này ta phát hiện được linh thảo, có phải cũng có thể trao đổi đan dược với đạo hữu?"
Vương Viện ánh mắt sáng lên, đồng thời những người khác cũng nhìn Lục Tiểu Thiên, bọn họ đạt được linh thảo, đa số cũng chỉ có thể bán cho các cửa hàng thu mua linh thảo trong Vọng Nguyệt thành, suy cho cùng cũng vì bản thân không biết luyện dược, sau đó lại mua đan dược từ trong cửa hàng. Mua đi bán lại, quá trình đó rất là phiền phức. Đặc biệt càng gần ngày các môn phái chiêu mộ đệ tử chỉ còn có mấy tháng, dù cho trong tay có linh thạch cũng chưa chắc có thể mua được đan dược đầy đủ.
Linh thảo có lúc bị các chưởng quỹ xấu xa trong cửa tiệm ép giá, nhưng Tụ Khí đan tới nơi nào cũng có thể trao đổi ít nhất bốn khối linh thạch, thậm chí lúc này còn có thể tới năm khối.
"Tự nhiên có thể." Lục Tiểu Thiên gật đầu, lúc này trong kết giới vẫn còn rất trống trải, hơn nữa dự trữ một số linh thảo, không biết chừng sau này có thể dùng đến.
Nhìn thấy Lạc Thanh trao đổi đan dược thành công, mọi người có chút ngưỡng mộ, liền sau đó đều nhao nhao đề cao tinh thần tìm kiếm linh thảo.
"Ha ha, vận khí của lão Trương ta tới rồi." đi qua sườn núi, khi sắp xuyên qua rừng trúc, Trương Quảng phát hiện giữa mấy cây trúc thanh thuý, có một khối đồng tinh khoáng thạch to cỡ quyền đầu và mấy khối hạ phẩm linh thạch, nhất thời vui mừng khôn xiết, vì sợ bị người khác giành trước nên vội vàng xông tới, dù sao linh vật người nào phát hiện được trên đường đi thì đều thuộc về người đó. Bất quá mọi người đều là tu tiên giả, ánh mắt sắc bén ra sao, tựa hồ khi Trương Quảng vừa bước ra một bước, người khác thuận theo hướng đi của lão mà nhìn tới giữa những cây trúc thanh thuý có linh vật tán loạn trong đó.
"Cẩn thận, là bẫy rập!" Phạm Thanh sắc mặt biến đổi hét lên.
"Trương huynh, quay lại!" Trịnh Sĩ Kỳ cũng hét lên.
Lục Tiểu Thiên trong lòng giật mình, chỉ thấy giữa rừng trúc vang lên tiếng vù vù, mấy gốc linh trúc bén nhọn từ giữa những lá trúc bắn về phía Trương Quảng.
"Trương huynh, cẩn thận." Trịnh Sĩ Kỳ và Trương Quảng tình như thủ túc, nhìn thấy Trương Quảng thân trong hiểm cảnh, nhất thời sắc mặt đại biến, muốn xông tới đó giúp đỡ giải vây, nhưng bị Phạm Thanh dùng phất trần kéo lại.
"Ngươi làm gì vậy?" Trịnh Sĩ Kỳ nhất thời tức giận với Phạm Thanh.
"Chúng ta không nên đi cứu Trương đạo hữu, chỉ cần anh ta có thể chống cự được, có thể vẫn còn cơ hội toàn mạng. Đây căn bản là một cái bẫy, nếu như chúng ta cũng tiến vào, Trương đạo hữu sau khi thụ thương lại mất đi ngươi chi viện, thì mới chân chính là một đường tử lộ, ngươi xem trong rừng trúc đó là cái gì?" Phạm Thanh sắc mặt trầm xuống, chỉ về nơi đó nói.
Lục Tiểu Thiên mấy người nhìn tới chỗ Phạm Thanh chỉ, chỉ thấy trong rừng trúc quả nhiên có bóng người di động.
"Mấy cây trúc tử mà thôi, có thể làm gì ta cứ." Trương Quảng cũng ý thức được nguy cơ đang đến, miệng vẫn còn không phục hét lớn, rút cây đao từ bên hông ra, bất quá lại phát hiện độ chính xác của mấy cây linh trúc này tựa hồ không đúng lắm, bắn tới vị trí cách phía trên đầu vài thước.
Bùm, linh trúc tựa hồ đụng vào thứ gì đó. Tiếp theo sau là một trận âm thanh ong ong vang lên.
"Bất hảo, Thanh Trúc Phong, mọi người mau lui!" Hà Đà Tử đột nhiên nghĩ tới một loại yêu trùng trong rừng trúc, sắc mặt đại biến hét lên.
Phạm Thanh càng không ngăn cản Trịnh Sĩ Kỳ nữa, thu lại phất trần, xoay người lại nhanh chóng rời xa rừng trúc.
Ong... ...
Cành trúc đong đưa do bị kích trúng, trên đó xuất hiện một cái tổ ong khổng lồ, bên trong có từng con thanh phong nơi bụng có hoa văn sọc to cỡ quyền đầu lần lượt bay ra khỏi tổ, một số lớn bay tới chỗ Trương Quảng đang đứng gần nhất.
Nhất thời bên ngoài thân Trương Quảng chớp động linh quang của Hoả Linh Tráo, những con Thanh Trúc Phong to cỡ quyền đầu bao phủ đầy trên đó, cái đuôi sắc nhọn đưa ra, điên cuồng chích lên trên linh tráo.
Trương Quảng thất kinh vung linh đao lên, trên thân đao xuất hiện mảng lớn hoả diễm, hơn trăm con Thanh Phong trên đó dồn dập bị thiêu chết, phát ra mùi khét lẹt rớt xuống đất. Bất quá cái chết của đồng loại khiến cho những con Thanh Phong khác càng điên cuồng bay về phía Trương Quảng. Thông qua linh đao giải phóng Nguyên Dương chi hoả như vậy vô cùng tiêu hao linh khí, một lúc sau, trên mặt đất đầy thi thể của Thanh Trúc Phong, nhưng hoả diễm trên thân đao cũng đang từ từ lắng xuống.
"A, cứu, cứu mạng!" Không bao lâu, bên trong Hoả Linh tráo đang bị bầy ong bao phủ truyền đến tiếng kêu thất thanh của Trương Quảng.
"A!" Vương Viện đi ở phía sau đội ngũ cũng thất thanh kêu lên, thi triển một đạo Ngự Phong thuật cuốn bay hơn mười mấy con Thanh Phong đang bay tới.
Lục Tiểu Thiên chạy ở phía trước đội ngũ, chỉ có hai con Thanh Phong đang bò lên và điên cuồng chích lên trên Kim Cương tráo của hắn. Lục Tiểu Thiên trực tiếp sử dụng đoản kiếm giết chết, quay đầu nhìn lại, Trương Quảng đã ngã lăn lộn trên đất hét thảm, lòng chợt rùng mình, người thiết kế ra loại bẫy rập như vậy thật sự quá hiểm ác.
Cũng may Thanh Trúc Phong đuổi theo một đoạn, phát hiện cự ly ngày càng xa rừng trúc, liền không đuổi theo nữa, lần lượt quay về.
"Ngưng!" Phạm Thanh chạy ở phía trước đột nhiên phất tay, mặt âm trầm như nước nói: "Bằng hữu phía trước xin ra mặt, làm ra động tĩnh lớn như vậy, thật là phí tâm tư rồi."
"Không hổ là huyết sát đạo nhân Phạm đạo trưởng, không ngờ như vậy cũng không bẫy được ngươi." Trên đỉnh núi mà đám người Lục Tiểu Thiên vừa đi qua, liên tục xuất hiện bảy tám tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, tu vi giống như mọi người, từ Luyện Khí sơ kỳ tới trung kỳ. Thủ lĩnh là một người có tướng ngũ đoản*, trán hơi nhô ra so với người bình thường, bất quá tiếng nói lại vô cùng hùng hồn.
*ngũ đoản: người có cơ thể và tứ chí đều ngắn.
Phạm Thanh cười lạnh nói: "Thì ra là đại ngạch quái nhân, bần đạo còn tưởng là ai lại có lá gan dám ám toán Phạm mỗ chứ. Nếu như thù hận đã kết rồi, không ngại phóng ngựa tới đây, chúng ta hiện tại quyết đấu một trận."
"Đúng, đánh với bọn chúng một trận, ta không tin đám gia hoả này có thể làm gì được chúng ta."
Vô duyên vô cớ bị tập kích như vậy, Lạc Viễn cũng nổi giận đùng đùng, bất quá Lục Tiểu Thiên lại nghe ra trong ngữ ký của Phạm Thanh tựa hồ không muốn chân chính xung đột với đối phương. Còn đám Vương Viện, Hà Đà Tử, Vương Bình cũng không mấy hứng thú.
Trịnh Sĩ Kỳ tuy rằng đang hừng hực lửa giận, nhưng lúc này tâm tư vẫn còn để trên người Trương Quảng đang bị bầy ong vây lấy kia, hiện không còn lòng dạ nào liều mạng với đối phương.
"Quên đi, nhất thời nửa khắc cũng không thể phân ra thắng thua, ta cũng không hơn thua với ngươi ở đây, sau này vẫn còn có cơ hội, đi!"
Đại ngạch quái nhân khẽ cười rồi phất tay dẫn theo người của mình đi một con đường khác, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
"Đối phương rời đi rồi, chúng ta giết trở về cứu Trương huynh ra." Trịnh Sĩ Kỳ gấp gáp nói.
"Gấp cái gì, đối phương có phải thật sự rời khỏi hay không còn chưa khẳng định." Hà Đà Tử hắng giọng nói, hiện nhiên không nguyện ý lúc này lại đi trêu ghẹo đám Thanh Trúc Phong đó.
"Ngươi là ý gì thế hả, hiện tại Trương huynh gặp nạn, ngươi muốn thấy chết không cứu? Chúng ta là một đội, nếu như điểm này cũng không làm được, ta thấy tiểu đội này trực tiếp giải tán cho rồi." Trịnh Sĩ Kỳ trợn trừng hai mắt đỏ hồng nhìn Hà Đà Tử nói.
"Trịnh đạo hữu đừng quá nóng vội, một là đám người đó cũng có thể đi rồi quay lại, nếu như không phải vừa rồi chúng ta phản ứng nhanh, thoát khỏi đám Thanh Trúc Phong đó. Chưa tiêu hao nhiều nguyên khí, đại ngạch quái nhân khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta đâu. Hiện tại chúng ta thực lực chưa bị hao tổn, y mới không nguyện ý huyết đấu với chúng ta, vô duyên vô cớ tiêu hao khí lực. Hai là đám Thanh Trúc Phong đó số lượng cũng nhiều, hơn một ngàn con, chúng ta lúc này giết trở về, không chỉ không cứu được Trương đạo hữu, ngược lại sẽ khiến cục diện càng tồi tệ hơn, chọc giận đám Thanh Phong đó càng khó giải quyết hơn."
Phạm Thanh nhìn thấy nhân tâm trong đội bất ổn, vội vàng giải thích nói.
"Vậy đành giương mắt nhìn Trương huynh bị đám Thanh Phong đó hành hạ sao?" Trịnh Sĩ Kỳ biết Phạm Thanh nói có lý, nhưng miệng vẫn không phục nói.
"Thanh Trúc Phong là mộc hệ yêu trùng, cây kim phía đuôi vô cùng sắc bén, còn có một chút độc tính, bất quá trong thời gian ngắn cũng không đủ để trí mạng, đợi sau khi chúng nó yên ắng lại, sẽ trở về trong tổ. Chúng ta trước ở xung quanh tìm kiếm một phen, phòng tránh đại ngạch quái nhân lại giở trò quỷ, sau khi đám Thanh Phong đó yên ắng rồi mới cứu Trương đạo hữu. Ngoài ra chỗ ta có mấy cây linh thảo có thể dùng để luyện chế Huyết Thanh đan, chỉ là không biết Lục tiểu hữu có thể luyện chế hay không, độc tính của Thanh Trúc Phong tuy rằng không mạnh, nhưng Trương đạo hữu bị chích quá nhiều, nếu như độc tính ở trong cơ thể quá lâu, quả thật là phiền phức lớn."
Phạm Thanh nhìn về phía Lục Tiểu Thiên nói.
"Lục huynh đệ, cầu xin ngươi, chỉ cần có thể cứu Trương huynh, sau này Lục huynh đệ kêu ta làm cái gì cũng được." Trịnh Sĩ Kỳ tha thiết mong chờ nhìn Lục Tiểu Thiên nói.
"Lục huynh đệ, ngươi xem xem thế nào? Trương huynh tính tình thẳng thắn, tuy rằng có chút hấp tấp, nhưng quả thực là một người đáng để kết giao." Lạc Viễn cũng mở lời.
Cái tên họ Phạm có thể khiến Lạc Viễn có tu vi tương đương bản thân nhường một bước thành đầu lĩnh tiểu đội này, quả thật có vài phần bổn sự, từ lúc bị tập kích đến hiện tại, hầu như lâm nguy bất loạn. Tuy rằng Trương Quảng hấp tấp gây ra chuyện lớn, mấy người Vương Viện, Hà Đà Tử cũng không nguyện ý đi cứu giúp, nhưng thân là thủ lĩnh, nếu như không có thủ đoạn để giải quyết, thành viên tiểu đội khó tránh khỏi nội bộ lục đục, hiện tại Phạm Thanh khiến mọi ánh mắt đều chú ý tới hắn, bản thân chỉ bỏ ra mấy cây linh thảo mà thôi, liền có thể hoá giải tràng nguy cơ này, hơn nữa còn thuận tiện thử xem một chút bản lĩnh của hắn, tâm cơ quá âm trầm, không phải là người thường. Lục Tiểu Thiên trong lòng thầm nhủ, sau đó lãnh đạm nói.
"Ta cũng muốn giúp y, bất quá ta không có đan phương của Huyết Thanh đan, căn bản không biết luyện chế như thế nào."
"Lý do bần đạo đề xuất Huyết Thanh đan, tự nhiên cũng chuẩn bị tốt đan phương rồi." Phạm Thanh mỉm cười rồi tay phải đưa ra, đã sớm từ trong túi trữ vật lấy ba cây linh thảo còn có một tờ giấy màu vàng. Trên tờ giấy đó chính là phương pháp luyện chế Huyết Thanh đan.
"Phạm đạo trưởng chuẩn bị quả thật chu đáo, nếu đã như vậy, ta liền thử một chút."
Trong tu tiên giới, thấy quen việc nghi kỵ lừa dối lẫn nhau, Trương Quảng, Trịnh Sĩ Kỳ loại hoạn nạn chân tình như vậy Lục Tiểu Thiên cũng rất bội phục, cho dù Phạm Thanh không đề xuất, hắn cũng sẽ xuất thủ.
Vì vậy Lục Tiểu Thiên cũng không từ chối nữa, thật sự thì trong kết giới hắn đã chuẩn bị sẵn mười mấy loại linh đan giải độc, trong đó cũng bao gồm Huyết Thanh đan, có một số là do hắn luyện chế, một số do hắn mua trước khi xuất phát. Đều là những loại linh dược giải độc của các độc trùng thường thấy ở ngoại vi Vọng Nguyệt sơn mạch, Lục Tiểu Thiên không tin những người khác một cái cũng không chuẩn bị, chỉ là không nguyện ý lấy ra mà thôi.
Phạm Thanh nói có sách mách có chứng, y muốn thăm dò Lục Tiểu Thiên một chút, không nghĩ tới lại chuẩn bị đầy đủ như vậy. Y không phải là người luyện đan, không ngờ không chỉ có đan phương mà còn chuẩn bị tốt linh thảo, ngược lại có chút ý vị sâu xa, nói không chừng là do giết người đoạt được.
Trịnh Sĩ Kỳ sau khi nghe được, liên tục nói cảm tạ. Rất nhanh, tiểu đội chia ra mấy nhóm nhỏ, Phạm Thanh ở giữa điều hành, Lục Tiểu Thiên phụ trách luyện đan, huynh muội Lạc Viễn, Vương Viện, Hà Đà Tử phân biệt cảnh giới ở các hướng khác nhau, phòng tránh lại bị tiểu đội khác đánh lén.
Một lúc sau, Trịnh Sĩ Kỳ một thân hắc y phụ trách đi rừng trúc, thừa dịp Thanh Trúc Phong đã quay về tổ, lén lút cõng lấy Trương Quảng đã bị hôn mê chạy ra ngoài.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất