Chương 41: Ngân Dực Ngô Công
Trong thung lũng nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, các tiểu đội liên tục rời khỏi, đi vào trong sơn mạch để thám hiểm.
Đoàn người Lục Tiểu Thiên lúc này đang ở một khu đồi cỏ dại mọc um tùm, mọi người vừa cảnh giới xung quanh, vừa tìm kiếm linh vật.
Một tháng thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, có tiểu đội mạo hiểm khác ở xung quanh tìm kiếm vô tình đi qua. Nhóm Lục Tiểu Thiên trên đường đi gặp phải linh trùng, linh thú liền trực tiếp giết chết, sau đó lấy hết những gì có giá trị trên người chúng nó. Mỗi người đều tự thu hoạch một số linh thảo, da linh thú, về phần yêu đan lại không gặp nhiều. Tuy nhiên đôi khi cũng gặp phải quần yêu thú khổng lồ, hết lần tới lần khác đều may mắn tránh thoát được.
Cả ngày ăn gió nằm sương, cả nhóm đều tiều tuỵ đi không ít, khuôn mặt của Lạc Thanh càng hốc hác hơn.
Vương Viện một tay ve vẩy cây quạt tiêu bằng lá chuối trong tay, một tay cầm lấy cổ áo, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, đôi khi lại lộ ra khe rãnh tuyết trắng mê người bên trong đó.
"Mụ hồ ly này."
Mỗi khi như vậy, Lạc Thanh đều sẽ đỏ hết cả mặt, còn Vương Viện lại không quan tâm mà còn cười khúc khích.
Phạm Thanh tay cầm phất trần đứng trên một gò đất cao để quan sát xung quanh. Sau một nén hương thời gian, vẫn không có thu hoạch gì, lại quá hết nửa buổi, Phạm Thanh mặt không biểu tình từ trên đó đi xuống.
Trên tay Lục Tiểu Thiên đang chơi đùa một quả màu xanh đen tên là La Yên Quả, là một loại sơ giai linh vật chỉ có mười năm tuổi thọ, cũng không hề có lực sát thương, nhưng sau khi thúc dục có thể phóng ra một làn khói đen, che giấu lại bản thân, khiến địch nhân không thể thuận lợi tiến hành công kích. Một tháng nay, hắn lợi dụng ưu thế của Luyện Đan sĩ, ven đường luyện chế không ít đan dược, cộng với linh thảo bản thân phát hiện, có được thu hoạch vô cùng phong phú, nhưng so với nhiệm vụ môn phái yêu cầu vẫn còn chênh lệch không ít.
Nhìn thấy Phạm Thanh sắc mặt âm trầm, Lục Tiểu Thiên cười thầm, đã mấy ngày rồi vẫn không phát hiện ra tung tích của Ngân Dực Ngô Công, cũng khó trách y sao lại không tức giận cho được.
Vài ngày sau, Phạm Thanh nét mặt cuồng hỉ, từ trên một ngọn cây cao nhảy xuống.
"Cuối cùng cũng tìm được con nghiệt súc này rồi, đi!"
Rất nhanh, tiểu đội đã đi qua một khe núi, tới một nơi hẻo lánh và ít dấu vết con người phía dưới một ngọn núi nhỏ, phát hiện một động khẩu cao cỡ một người lớn.
Bề ngoài ngọn núi nhỏ này với những ngọn núi khác đều giống nhau, khác biệt duy nhất chính là bên cạnh ngọn núi nhỏ này là một mảng khô héo, nhẵn nhụi, trước cửa động chằng chịt dấu chân Ngô Công.
"Độc tính mạnh thật." Lục Tiểu Thiên thất kinh nói, độc tính này dù là Huyết Thanh Đan cũng không thể giải.
"Hắc hắc, Ngân Dực Ngô Công miệng đầy nọc độc, có thể dễ dàng độc chết một vị cao thủ Luyện Khí đại viên mãn, không cần một canh giờ là có thể trí mạng. Bất quá ta sớm có chuẩn bị, đây là chuyên môn dùng để giải độc của Ngân Dực Ngô Công, uống vào trước khi bắt đầu vây công, có thể đảm bảo không còn lo ngại gì nữa.
Sau khi tìm được nơi ở của Ngân Dực Ngô Công, tâm tình Phạm Thanh rất tốt, phân phát cho mỗi người một viên đan dược giải độc.
"Cho dù là Ngân Dực Ngô Công bình thường cũng là nhị giai đỉnh phong yêu thú. Con có yêu đan còn hiếm hơn, thực lực bạo phát ra có thể so với tam giai yêu thú. Lại có độc tính cường đại, chúng ta nên vây công nó như thế nào?"
Lục Tiểu Thiên trầm giọng hỏi, từ tận đáy lòng hắn không hề muốn có thể tìm được con Ngân Dực Ngô Công này, tuy rằng giá trị trên thân của loại yêu thú lợi hại như vậy vô cùng cao, nhưng lại không hề liên quan gì tới nhiệm vụ của môn phái hắn chọn, hắn dựa vào luyện đan, đồng dạng cũng có thể kiếm được nhiều linh thạch.
Nếu như Phạm Thanh không thể đưa ra phương pháp ổn thoả, hắn sẽ không lấy tính mạng mình ra mạo hiểm. Ở trong Vọng Nguyệt thành lâu như vậy, hắn cũng có một chút nhận biết nhất định với các yêu thú cấp thấp.
"Ngân Dực Ngô Công là hoả hệ yêu thú, lại có sức lực vô cùng lớn, còn có thể phi hành trong cự ly ngắn, so với một số tam giai yêu thú còn khó đối phó hơn. Cho dù là cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, cũng không làm gì được nó. Một khi nó về tới hang động của mình, càng không thể tiến hành vây công, nên không thể nào giết nó được, cho nên phải chặn lại giết chết trước khi nó kịp quay về hang."
Phạm Thanh dĩ nhiên sớm đã tính toán chu toàn, sau đó dặn dò mọi người một phen.
Hà Đà Tử, Vương Viện phụ trách trì hoãn hành động của nó. Sau đó do Phạm Thanh tự mình phụ trách đả thương hai cánh của Ngân Dực Ngô Công, khiến nó mất đi năng lực phi hành. Sau đó những người còn lại mai phục ở gần động phủ liền đồng loạt xông lên tấn công giết chết nó.
"Nhớ kỹ, một lát khi ba người chúng ta quấn lấy Ngân Dực Ngô Công, mọi người lập tức thi triển thủ đoạn mạnh nhất của mình, công kích vào các chỗ yếu hại của nó. Nếu không để con súc sinh này phát cuồng lên, bần đạo cũng chế trụ không nổi, một khi phục kích thất bại, với bản tính giảo hoạt của nó, e rằng rất lâu sau cũng sẽ không ra khỏi hang nữa, thậm chí sẽ đào ra một chỗ khác chạy đi. Dù sao ngoại trừ yêu đan, túi độc trên người nó, giáp xác, lợi trảo, răng nhọn... đều có giá trị một hai trăm linh thạch, bần đạo nói rõ sẽ không lấy, đều nhường cho các vị. Nếu mà trong động còn có trứng của nó, thì sẽ là một khoảng tài lộc không nhỏ đâu.
Sau khi an bài xong nhiệm vụ cho mỗi người, Phạm Thanh vẫn không yên tâm lại vừa dặn dò vừa dụ dỗ.
Khoảng hai trăm linh thạch, chia ra cho tám người, mỗi người đều có thể chia được hơn hai mươi khối, hơn nữa còn có Phạm Thanh đi tiên phong, bọn họ cũng không phụ trách chủ công, nguy hiểm cũng ít hơn một chút, nghe thấy viễn cảnh mà Phạm Thanh vẽ ra, mọi người hai mắt đều sáng lên.
"Phạm đạo trưởng yên tâm, mọi người cũng nhau lên núi, cùng hội cùng thuyền, lẽ nào còn sợ chúng ta không xuất lực sao?" Vương Bình liếm liếm môi hưng phấn nói.
Lần này chủ công do Phạm Thanh phụ trách có nguy hiểm lớn nhất, thành viên tiểu đội đối với sự an bài của Phạm Thanh không hề có ý kiến. Mọi người đều tự tản ra, nấp ở phụ cận, kiên nhẫn chờ đợi.
Đại khái sau một canh giờ, một mùi tanh tưởi gai mũi truyền đến, đồi núi phụ cận và cỏ dại gần đó đều dạt sang hai bên, lộ ra một con Ngô Công toàn thân ngăm đen, nhưng trên lưng lại là màu xám bạc, trên đó có một đôi cánh màu bạc. Nó chỉ lộ ra cái đầu nhô cao to như chậu nước, trong miệng răng nanh bén nhọn, đang gặm chặt lấy một con bò rừng máu tươi đầm đìa.
Lục Tiểu Thiên há hốc mồm, thật là một con Ngô Công rất lớn, trách không được dù là Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ cũng không dám có chủ ý với nó. Nhóm bọn họ, nếu không phải đã chuẩn bị kỹ càng, còn sớm đã có sách lược rõ ràng mà vô tình gặp phải con Ngô Công này ở bên ngoài, không có đan dược giải độc trong tay, chắc chắn chỉ có nước chạy trối chết mà thôi.
Ngân Dực Ngô Công tựa hồ ý thức được hoàn cảnh xung quanh có chút không đúng lắm, trực giác của yêu thú luôn luôn linh mẫn hơn tu sĩ bình thường nhiều, động tác đột nhiên ngưng lại sau đó nhả con bò rừng trong miệng ra, phun ra một làn sương mù màu đen, mùi vị tanh tưởi khuếch tán ra xung quanh. Cỏ dại ven đường dưới mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng héo tàn.
Lục Tiểu Thiên mí mắt giật giật, nơi hắc khí bay đến chính là nơi mà Phạm Thanh đang ẩn nấp. Tên đạo nhân này cũng gớm thật, cho dù là sớm nuốt vào đan dược giải độc, nhưng mùi vị tanh tưởi đó cũng không dễ chịu a.
Sau khi thấy độc vụ khuếch tán ra xung quanh cũng không xuất hiện dị biến gì. Ngân Dực Ngô Công lại ngặm lấy con bò rừng, vẻ mặt có chút đắc ý ngẩng lên, bò về phía cửa hang. Trong nhận biết của nó, còn chưa có động vật nào dưới làn khói độc của nó mà có thể bình yên vô sự. Bao gồm trong thời gian ngắn này, nó nhiều lần đụng phải những dị loại đứng thẳng bằng hai chân. Nó còn từng ăn qua hai tên, mùi vị không tệ lắm.
Nó bò ra khỏi cỏ dại, Lục Tiểu Thiên lúc này mới có thể rõ ràng nhìn thấy toàn thân con Ngân Dực Ngô Công này.
Hai hàng chân dài ít nhất có hơn một trăm cặp. Thân hình thô to như chậu nước dài hơn hai trượng, cũng không biết cái động đó sâu như thế nào, không ngờ lại có thể chứa được con quái vật to lớn như vậy.
"Động thủ!" Chính vào lúc này, Phạm Thanh mai phục trong một bụi cỏ dại liền nhảy ra, vung lên phất trần trong tay, phất trần bình thường mềm mại lúc này lại cứng như kim châm, bay về phía Ngân Dực Ngô Công, trong lúc bay tới lại tăng vọt lên dài vài trượng, trói chặt lấy đầu của Ngân Dực Ngô Công.
Ngân Dực Ngô Công bất ngờ bị tập kích, hung tính đại phát, đầu rung lắc dữ dội, đồng thời cặp răng bén nhọn đang điên cuồng cắn xé, cây phất trần mềm mại đó trong chớp mắt bị đứt đoạn, lại cắn thêm mười mấy cái, một đoàn hắc vụ bay ra, cây phất trần màu bạc nhanh chóng trở nên tối đen, đã bị ăn mòn.
"Tên này khí lực mạnh quá!" Phạm Thanh sắc mặt đại biến, mắt thấy Ngân Dực Ngô Công sắp thoát khốn liền hết lên.
Liền vào lúc này, một xám một tím hai bóng người loé lên, chính là Hà Đà Tử và Vương Viện.
Hà Đà Tử ném ra mười mấy hạt giống cây đằng, dưới sự thúc dục của linh lực, mười mấy cây đằng đón gió lớn lên, dài ra hơn mười trượng, trói lấy Ngân Dực Ngô Công cực kỳ chặt chẽ.
Ca sát...
Ngân Dực Ngô Công thân thể xoay tròn, các cặp chân nhỏ sắc bén giống như linh đao chặt đứt toàn bộ những sợi dây đằng đang ngày càng quấn chặt cơ thể nó.
"Lưu Sa thuật!"
"Địa Hãm thuật!"
Ngân Dực Ngô Công sắp khôi phục được tự do thì lại rơi vào sự vây hãm của pháp thuật, bị một vũng bùn lầy hút thân thể nó xuống.
Đám người Lục Tiểu Thiên, Lạc Viễn lần lượt xông ra từ nơi ẩn thân, thi triển pháp thuật vây công Ngân Dực Ngô Công.
"Băng Đông thuật!"
"Hoả Tiễn thuật!"
"Kim Mâu thuật!"
"Địa Thứ thuật!"
"Hoả Cầu thuật"
"Mộc Cọc thuật!"
"Thổ Chùy thuật!"
Ngân Dực Ngô Công sức lực kinh người, hai hàng chân lại vô cùng rắn chắn và sắc bén không thua gì hạ phẩm linh khí. Mọi người cũng không dám dễ dàng tiếp cận, cứ đứng cách một khoảng, dùng pháp thuật điên cuồng công kích, trong chớp mắt, liền có hơn mười mấy đạo sơ giai phát thuật đánh lên thân Ngân Dực Ngô Công.
Rít...
Ngân Dực Ngô Công phòng ngự kinh người, đột nhiên gặp phải công kích dày đặc như vậy, cũng bị đánh tới hoa mắt chóng mặt. Sau khi thụ thương ăn đau khổ không ít, nó liền kêu ré lên, vỗ cánh muốn bay ra khỏi sự vây công của mọi người.
"Bần đạo vì lần tập kích này đã tỉ mỉ chuẩn bị hơn nửa năm trời, sao có thể để tên nghiệt súc như ngươi chạy thoát. Hây, xem tiễn!"
Phạm Thanh vứt bỏ phất trần đã bị huỷ đi triệt để, từ trong túi trữ vật lấy ra một cây cung bằng huyền thiết, còn có một bó hơn chục mũi tên dài màu trắng bạc. Phạm Thanh lập tức bắn liền ba tiễn, sưu sưu sưu, ba mũi tên trên không hình thành chữ "Phẩm", trực tiếp bắn lên trên đôi cánh của Ngân Dực Ngô Công.
Bùm! Hai cánh liền bị xuyên thủng, Ngân Dực Ngô Công mới bay lên chưa được mấy thước, thân hình khổng lồ lại rơi trên mặt đất, dấy lên từng đợt bụi lớn.
Tiễn pháp thật lợi hại, có lẽ là thượng phẩm linh khí. Lục Tiểu Thiên cảm thấy trên cây cung có một có cỗ khí thế kinh người, liền thầm lấy làm kinh ngạc. Không hổ là tán tu thường xuyên ra vào Vọng Nguyệt sơn mạch, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.