Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt có chút bấn loạn, cô lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Rõ ràng là không có ký tên. Để tôi hỏi sếp thử xem.”
Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi đó đi gọi điện thoại. Đồng nghiệp ở phía bên đây cũng rất tò mò kinh ngạc.
“Có chuyện gì vậy. Liễu Đông, cậu nói vụ tai nạn này là do có người cố ý gây ra sao? Như vậy thì quá đáng sợ rồi.”
“Đúng vậy. Các cậu lấy tin tức này ở đâu vậy?”
“Nhưng nhìn mấy bức ảnh vừa rồi, quả thực là hai tên đó đã có chủ ý. Nếu vụ tai nạn không phải do người làm, vậy thì làm sao biết lúc nào sẽ xảy ra tại nạn ô tô để bọn họ tới nhặt chiếc túi!”
“Trời ạ! Mấy tên điên rồ này. Làm hại đến người vô tội.”
“Tiểu Nguyệt thật sự rất cừ. Chuyện này cũng do cô ấy khai thác được. Tôi cảm thấy cô ấy có khả năng làm cảnh sát đấy.” Cố Du Du lần này cũng rất ngưỡng mộ, vụ tai nạn xe hơi này quả là đảo ngược tình thế.
Bên ngoài hành lang, Kỷ Hi Nguyệt chất vấn Lộc Hùng với giọng điệu hơi cáu gắt, bởi vì cô thực sự rất sợ bố cô nhìn thấy tin tức này.
Mà sợ cái gì thì cái đó sẽ đến. Trong lúc cô đang còn gọi điện thì có một cuộc gọi khác đến, vừa nhìn đã thấy hai chữ ‘Bố già’.
“Vương Nguyệt, cô đừng tức giận. Chuyện này không phải do tôi quyết định, mà là do cấp trên quyết định. Cô yên tâm, cấp trên nói là sẽ bảo vệ cho sự an toàn của cô. Tôi nghĩ ý của họ là muốn tán thưởng cô.” Lộc Hùng cũng không biết tại sao lại như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc một hồi lâu, sau đó chỉ có thể nói câu đã biết rồi cúp máy. Trong lòng thầm nghĩ, đài truyền hình đổi chủ mới, vận may của bản thân của càng ngày càng tốt, lại còn muốn tán thưởng cô.
Nhưng ông chủ có biết hay không, cho dù cô không sợ nguy hiểm, nhưng cô sợ bố cô và tên đại ma vương Triệu Húc Hàn kia, nếu đại ma vương biết cô gặp nguy hiểm, e là anh sẽ rất tức giận.
Kỷ Hi Nguyệt sắp khóc không ra nước mắt, chỉ còn cách nhận điện thoại của bố.
“Tiểu Nguyệt, chiều nay về nhà cho bố! Con mà không về bố sẽ đến đài truyền hình tìm con!” Vừa dứt câu là bố Kỷ cúp máy, nhưng có thể nhận ra ông tức giận không hề nhẹ.
Kỷ Hi Nguyệt khổ não quay về chỗ ngồi, ăn cái gì cũng thấy vô vị.
“Chị Nguyệt, không sao chứ? Sao sếp lại có thể làm như vậy.” Liễu Đông nhìn thấy vẻ mặt cười miễn cưỡng của Kỉ Hi Nguyệt thì có chút đau lòng.
Anh Béo cũng nói: “Tiểu Nguyệt, lần này sếp thực sự quá đáng. Nhưng cô yên tâm, sau này ra ngoài chúng tôi sẽ đi theo cô, đề phòng có chuyện không hay xảy ra.”
“Đúng, tôi với anh Béo to xác như vậy, đâu có sợ nguy hiểm.” Liễu Đông cũng vội vàng an ủi Kỷ Hi Nguyệt, sau đó còn nâng cánh tay tập tạ của mình lên.
Bởi vì nhìn Kỷ Hi Nguyệt lúc này khiến cậu nhớ đến dáng vẻ nỉ non yếu đuối của cô khi cứu Trương Cầm trong vụ tai nạn ô tô, nhưng ánh mắt kiên cường nhân hậu của cô đã trở thành ánh sáng đẹp đẽ nhất, lấp lánh nhất mà cậu từng thấy kể từ khi trưởng thành.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời bị cảm động, khẽ nở một nụ cười rồi nói: “Không sao không sao. Cảm ơn các anh, chỉ có điều bố tôi đã tức giận, chiều nay tôi phải về nhà để dỗ dành ông ấy một chút.”
“Không sao. Cô cứ về đi. Bên này đã có bọn tôi lo liệu.” Liễu Đông và anh Béo lập tức đáp lại.
Hai giờ chiều, Kỷ Hi Nguyệt quay về trang điểm và thay quần áo trước, sau đó vội vội vàng vàng trở về căn nhà nhỏ kiểu Tây của Kỷ gia.
Vị trí của Kỷ gia chiếm một góc tư hoa viên Thiên Tinh thuộc cụm các tòa nhà cỡ lớn được bất động sản Kỷ Tinh khai phá.
Vì mẹ của Kỷ Hi Nguyệt thích nước nên nhà của Kỷ gia được xây dựng bên cạnh sông Lăng của hoa viên Thiên Tinh. Là căn nhà độc lập và được canh gác nghiêm ngặt, ba mặt đều là bức tường bằng cây xanh, một mặt còn lại hướng ra ra sông, yên tĩnh và sang trọng hơn rất nhiều so với khu phức hợp*.
(Khu phức hợp: có nghĩa là liên hợp và phức hệ, tức bao gồm các công trình khác nhau như chung cư, biệt thự, nhà liền kề, trung tâm thương mại, y tế và cả giáo dục nhằm phụ vụ nhu cầu sống, sinh hoạt ngay trong nội khu dành cho cư dân – nguồn: Google.)Đáng tiếc gia đình của Kỷ Hi Nguyệt vào ở chưa được năm năm thì mẹ của cô gặp tai nạn máy bay và ra đi, năm đó Kỷ Hi Nguyệt mới mười tuổi.