Độc Cổ Ma Tiên (Dịch)

Chương 1: Lại thấy ánh sáng 1

Chương 1: Lại thấy ánh sáng 1

“A!”
Một thanh niên nằm trên giường trúc bỗng nhiên kinh hãi, bật dậy.
Hắn vùng ngồi dậy, hai tay hoảng hốt sờ soạng xung quanh, nhưng chẳng chạm vào được thứ gì.
Một khắc sau.
Hắn sững sờ.
Hắn phát hiện mình vậy mà có thể nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng tối tăm này, hắn không cần phải sờ mó nữa.
Hắn họ Trương, tên thường gọi là Cửu Cát.
Vốn dĩ có tên chữ, nhưng bởi vì học hành chẳng đến đâu, võ nghệ cũng chẳng nên thân, nên chẳng còn ai gọi nữa.
Người người nhà nhà đều gọi hắn là Cửu Cát.
Trương Cửu Cát là con nhà giàu có ở trấn Liễu Dương.
Ba năm trước, hắn bất ngờ mắc bệnh về mắt, trở thành một người mù.
Ba năm qua, Cửu Cát đã thử qua vô số cách để có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại, nhưng tất cả đều vô dụng…
Hắn đành bỏ cuộc.
Hắn chấp nhận sự thật mình là một người mù.
Thế nhưng giờ đây hắn lại có thể nhìn thấy.
Được nhìn thấy ánh sáng trở lại.
Đây quả là một niềm vui sướng vô bờ bến.
“A! Ta nhìn thấy rồi!”
“Ta thật sự nhìn thấy rồi!”
“Ta vậy mà nhìn thấy rồi!”
Cửu Cát nhìn hai tay mình, nhìn mọi thứ xung quanh, hắn kích động đến mức hét lớn.
Sau một hồi gào thét, Cửu Cát mới dần lấy lại bình tĩnh.
Hắn bắt đầu quan sát xung quanh…
Căn phòng hắn đang ở không lớn, chỉ có hai tấm ván trúc đặt song song, một tấm hắn đang nằm, tấm còn lại có một nam tử xa lạ khác đang nằm.
“Ngươi tỉnh rồi?” Giọng nói khàn khàn từ phía sau vang lên.
Cửu Cát quay người lại, thấy một lão đạo sĩ đang ngồi khoanh chân.
Vị đạo sĩ này xem chừng khoảng trung niên, tuy mặc đạo bào, nhưng lại râu ria xồm xoàm, nhìn bề ngoài vô cùng hung dữ, bên cạnh là một cái chậu đồng to tướng, bên trong có côn trùng bò lúc nhúc.
“Là Ôn đạo nhân sao?” Cửu Cát không chắc chắn hỏi.
Cách đây không lâu, có một đạo sĩ tự xưng là Ôn đạo nhân, nói muốn chữa bệnh mắt cho hắn.
Cửu Cát khi ấy đã chấp nhận bản thân là một người mù, đối với phúc lợi từ trên trời rơi xuống, hắn tất nhiên là có chút nghi ngờ, nhưng Ôn đạo nhân này căn bản không cho hắn cơ hội nghi ngờ.
Ôn đạo nhân túm lấy hắn rồi đi luôn, lúc đó Cửu Cát cứ ngỡ mình chết chắc rồi, không ngờ vị Ôn đạo nhân này lại thật sự chữa khỏi bệnh mắt cho hắn.
“Ngươi nhìn thấy rồi à?” Ôn đạo nhân nheo mắt hỏi.
Cửu Cát gật đầu, vẻ mặt cảm kích nói: “Đa tạ đạo trưởng, đạo trưởng lòng dạ Bồ Tát, thần thông quảng đại, đã chữa khỏi bệnh cho ta, để ta được thấy lại ánh sáng, ta thật sự vô cùng cảm kích.”
Nghe vậy, Ôn đạo nhân khẽ sững người, sau đó cười ha hả nói: “Ha ha ha ha… Dễ nói, dễ nói… Chính là ta đây lòng dạ Bồ Tát cứu ngươi đó.”
Lúc nói “lòng dạ Bồ Tát”, Ôn đạo nhân lại cười đầy ẩn ý, như thể đó là một chuyện rất thú vị.
“Ngươi tên là gì?” Ôn đạo nhân mỉm cười hỏi “Cổ nhân” bị hắn bắt đến, trong giọng nói lại có chút ôn hòa hiếm thấy.
“Bẩm đạo trưởng, tại hạ họ Trương, tên là Cửu Cát.” Cửu Cát cung kính đáp, trên mặt là vẻ cảm kích chân thành.
“Ha ha… Vận khí của ngươi cũng khá đấy.” Ôn đạo nhân cười nói, ý vị thâm trường.
Người thử cổ mà có thể sống sót, quả thật là vận khí không tồi.
Nhưng mà tên nhóc Cửu Cát này có thể sống được bao lâu, khà khà, chuyện này thật khó nói trước được.
“Khà khà…” Ôn đạo nhân thò tay vào túi trữ vật bên hông, lấy ra một thanh đao bầu dài bằng cánh tay.
Nhìn thanh đao bầu dính đầy máu, Cửu Cát nhíu mày.
Vừa rồi còn được người ta khen là lòng dạ Bồ Tát, Ôn đạo nhân càng thêm lúng túng, chỉ đành cười trừ cho qua.
“Khà khà… Lại đây! Cầm lấy thanh đao này.” Ôn đạo nhân nói với giọng điệu ôn hòa.
Cửu Cát do dự một chút rồi bước xuống khỏi giường trúc, hai tay nhận lấy thanh đao bầu đẫm máu.
Cầm đao trong tay, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo, nặng nề, sát khí bức người.
Đây là một thanh đao đã từng giết người.
Nghĩ đến đây, Cửu Cát không khỏi rùng mình.
Có lẽ vị Ôn đạo nhân trước mắt này không phải là vị đạo sĩ lòng dạ Bồ Tát, thích giúp đỡ người khác như hắn nghĩ.
“Khà khà… Ngươi đi chặt đầu tên xui xẻo kia xuống cho ta.” Ôn đạo nhân vuốt râu, thản nhiên nói.
Khác với dự đoán của Ôn đạo nhân, nam tử vừa mới nhìn thấy ánh sáng này lại không hề tỏ ra sợ hãi, hắn bình tĩnh quay người, cầm thanh đao bầu trong tay, đi về phía nam tử thanh niên đang nằm trên ván trúc.
“Ngài muốn ta giết người sao?” Trước khi ra tay, Cửu Cát nhíu mày hỏi.
“Giết người? Ha ha… Tên xui xẻo đó đã chết rồi, ngươi chỉ cần giúp ta xử lý một chút thôi.” Ôn đạo nhân thản nhiên nói.
Tên xui xẻo, kẻ đã chết, còn hắn thì vận khí không tồi…
Cửu Cát đại khái đã đoán được chuyện gì đã xảy ra với mình…
Nếu như vận khí của hắn kém một chút, có lẽ hắn cũng sẽ giống như nam tử đang nằm trên ván trúc kia, bị người ta “xử lý”.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất