Chương 23: Một ly rượu độc 2
Ngày hôm sau.
Sau khi Cửu Cát rời giường ăn sáng xong, lại dẫn theo Tôn Tiểu Đồng đến phố Tiểu Vinh dạo chơi.
Cửu Cát đi trước, Tôn Tiểu Đồng theo sau.
Hàng xóm láng giềng thấy vậy, liền nhiệt tình chào hỏi Cửu Cát, Cửu Cát cũng rất ôn hòa đáp lại.
“Cửu Cát! Đến mua ít thịt heo đi.” Trương đồ tể đang cởi trần, lớn tiếng gọi.
Cửu Cát nghe vậy, chống gậy mù đi đến quầy thịt heo, đưa tay sờ thử.
“Thế nào? Thịt heo này tươi chứ, ta mới mổ xong còn nóng hổi đây này.” Trương đồ tể cười nói.
“Heo có mấy cái chân?” Cửu Cát hỏi.
“Bốn cái chân.”
“Vậy có mấy cái tay?”
“Không có tay.” Trương đồ tể lắc đầu.
“Người đều có tay, vì sao heo lại không có?”
“Ha ha ha ha… Heo chỉ có móng trước, lấy đâu ra tay chứ?” Trương đồ tể cười lớn.
“Vậy heo đi đứng bằng cách nào, đứng thẳng hay bò?”
“Đương nhiên là bò rồi.”
Đúng lúc này.
Một con heo rừng đứng thẳng như người từ trong sân sau nhà Trương đồ tể đi ra, dọa Tôn Tiểu Đồng sợ hãi kêu lên.
Tôn Tiểu Đồng chỉ vào sau lưng Trương đồ tể, run rẩy nói: “Heo kia đứng kìa, đứng thẳng người kìa!”
Trương đồ tể quay đầu nhìn con heo trắng đang đứng thẳng đi lại, bất giác bật cười: “Đây là cháu ta, Trương Bưu, đến đây phụ giúp ta.”
Khi con heo trắng kia chậm rãi đi đến trước quầy thịt, Tôn Tiểu Đồng mới nhìn rõ bên trong con heo trống rỗng, một thiếu niên cường tráng sau khi móc hết nội tạng con heo, chui vào trong bụng, coi như quần áo mặc vào người, rồi đội cái đầu lên mà đi.
“Bịch”.
Con heo béo bốn năm trăm cân bị thiếu niên ném xuống đất. Thiếu niên kia toàn thân cơ bắp, người đầy máu, liếc nhìn Cửu Cát và Tôn Tiểu Đồng, sau đó cầm lấy con dao mổ heo nặng nề, “Choang choang choang” ba hai nhát đã chặt xong đầu heo, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Cửu Cát bỏ ra mấy chục văn tiền mua một miếng thịt thăn ngon nhất, định bụng buổi trưa sẽ nhờ Ngô đại nương xào cho ăn.
Lúc hai người đi dạo xong, đang chuẩn bị quay về thì…
Một nữ hai nam chặn đường Cửu Cát và Tôn Tiểu Đồng.
Nữ nhân kia đeo vàng bạc đầy người, dung mạo xinh đẹp nhưng lại tràn đầy sát khí, chính là tiểu quả phụ Phan Nguyệt Cầm. Đi theo sau nàng ta là hai tên gia đinh ăn mặc như võ phu, tên là Quách Xuyên và Vương Vũ.
Cửu Cát đang giả mù, tay chống gậy, mắt nhìn thẳng về phía trước mà đi.
“Thiếu gia, chúng ta đi đường này.” Tôn Tiểu Đồng nhỏ giọng nói, sau đó kéo Cửu Cát đi sang một bên.
Nhưng chưa được hai bước, tên võ phu cao lớn Quách Xuyên đã chặn đường bọn họ.
“Thiếu gia, chúng ta đi đường này.” Tôn Tiểu Đồng lại kéo Cửu Cát định quay đầu bỏ chạy, nhưng tên võ phu còn lại là Vương Vũ đã chặn đường lui của hai người.
Tôn Tiểu Đồng đứng chắn trước người Cửu Cát, hai tay bảo vệ Cửu Cát, lớn tiếng quát: “Nơi này là đường cái, các ngươi muốn làm gì?”
Phan Nguyệt Cầm nghe vậy, nhìn xung quanh một lượt.
Lúc này trời còn sớm, trên đường không có nhiều người qua lại, chỉ có vài người đang bày hàng bán rong.
Những người bán hàng rong kia thấy tình hình không ổn, bèn tự giác dọn hàng đi chỗ khác.
Cảnh tượng này càng khiến Phan Nguyệt Cầm thêm phần kiêu ngạo, nghĩ đến việc mình vừa mới gả đi đã phải chịu cảnh góa bụa, Phan Nguyệt Cầm liền tức giận đến phát điên. Thật ra, trong lòng nàng ta cũng không dám tin tưởng một gã mù như Cửu Cát lại có thể giết chết Phan Trường Vân, chỉ là muốn tìm người trút giận mà thôi.
Chỉ nghe Phan Nguyệt Cầm nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh tên mù kia cho ta.”
“Nhanh, đi báo quan!” Cửu Cát nghe vậy, lập tức đẩy mạnh Tôn Tiểu Đồng ra.
Bị tấn công bất ngờ, tên Quách Xuyên không kịp trở tay, để Tôn Tiểu Đồng chạy thoát.
“Mau, bắt nó lại cho ta!” Phan Nguyệt Cầm thấy vậy, lập tức ra lệnh. Quách Xuyên và Vương Vũ được lệnh, vội vàng đuổi theo Tôn Tiểu Đồng.
Tôn Tiểu Đồng tuy nhỏ con, đánh nhau không giỏi nhưng chạy trốn lại rất nhanh.
Được Cửu Cát nhắc nhở, Tôn Tiểu Đồng dốc hết sức lực chạy về phía nha môn.
Ba người chạy như bay đến cầu Văn Uyên, chỉ cần qua khỏi cây cầu này, chạy thêm vài trăm mét nữa là đến nha môn.
Ngay lúc ba người vừa chạy khỏi, Cửu Cát vung tay, ném miếng thịt thăn trong tay về phía Phan Nguyệt Cầm. Miếng thịt heo tươi ngon lập tức đập vào mặt ả ta.
Ngay sau đó, Cửu Cát giơ cao cây gậy trong tay lên, đánh về phía Phan Nguyệt Cầm.
“Bốp!”
Cây gậy đánh trúng đầu Phan Nguyệt Cầm.
“A!” Phan Nguyệt Cầm hét thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Cùng lúc đó.
Tên Quách Xuyên cũng đã đuổi kịp Tôn Tiểu Đồng, hắn ta đè Tôn Tiểu Đồng trên cầu Văn Uyên.
Nghe tiếng hét thảm thiết của Phan Nguyệt Cầm, Vương Vũ vội vàng quay đầu chạy về phía chủ nhân.
Sau khi đánh Phan Nguyệt Cầm ngã xuống đất, Cửu Cát lại giơ chân đạp mạnh vào mặt ả ta một cái, sau đó chống gậy, nhanh chóng rời đi.
“Phu nhân, người không sao chứ?” Vương Vũ đỡ Phan Nguyệt Cầm dậy.