Chương 4: Thực Vọng Ngữ 1
Đọc đến đây, Ôn đạo nhân nhíu mày.
“Vọng cái gì?”
Phía sau căn bản không có bất kỳ chữ viết nào…
Luyện Cổ Kỳ Thư của Ôn đạo nhân chỉ có tàn trang, bên trong chỉ ghi lại phương pháp luyện chế hai loại Cổ trùng, mà phương pháp luyện chế Tâm Nhãn Cổ trong đó còn chưa đầy đủ.
Trải qua nhiều năm dùng người thử cổ, Ôn đạo nhân vẫn nghĩ hết biện pháp luyện chế ra. Chỉ là phương pháp nuôi nấng và sử dụng Tâm Nhãn Cổ này như thế nào, hắn vẫn chưa rõ.
Ôn đạo nhân không hề quan tâm đến cái mạng nhỏ của Cửu Cát, thứ hắn quan tâm chính là Tâm Nhãn Cổ nằm trên hốc mắt phải của Cửu Cát, đó chính là tâm huyết của hắn.
Ôn đạo nhân yêu quý Cổ trùng do mình vất vả luyện chế như yêu con, còn nhân loại với hắn mà nói đã không còn là đồng tộc nữa rồi.
“Cửu Cát… Ngươi qua đây xem đoạn văn tự này.” Ôn đạo nhân vẫy vẫy tay gọi Cửu Cát lại, để y tự mình xem nội dung trên trang giấy luyện cổ.
Dù sao một người tính ngắn, hai người tính dài, biết đâu Cửu Cát vô tình nói ra một câu, lại có thể giúp hắn mở ra được mạch suy nghĩ.
Cửu Cát thành thật tiến lên, liếc mắt nhìn văn tự trên trang giấy, những văn tự trên trang giấy rách nát ấy y đều nhận ra, bởi lẽ Cửu Cát sinh ra trong gia đình giàu có, ba năm trước mới bị bệnh mắt mà mù.
Chữ “Vọng” ở góc trang giấy khiến y vô cùng chấn động.
Chỉ thấy Cửu Cát nhìn trang giấy một lát, vẻ mặt ngây ngốc nói: “Đạo… Đạo trưởng thứ lỗi, tiểu nhân từ nhỏ đã mù, chưa từng đọc sách, những chữ này… tiểu nhân không biết.”
Lời vừa nói ra.
Ôn đạo nhân thầm mắng một tiếng “ngu xuẩn”.
Một kẻ mù từ nhỏ đương nhiên không thể nào nhận biết được văn tự trên trang giấy luyện cổ.
“Thôi được… Cho dù Cổ trùng của ngươi không đói, thì ngươi cũng đã sớm đói rồi, ngươi cứ ở đây chờ, bản tọa đi tìm chút đồ ăn cho ngươi.” Ôn đạo nhân nói xong, liền đứng dậy khỏi bồ đoàn.
Chỉ thấy Ôn đạo nhân lăc người một cái đã nhảy ra khỏi sân, vài cái lên xuống đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thật là khinh công lợi hại.
Cửu Cát nhìn Ôn đạo nhân rời đi, thần sắc trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Kỳ thực, hắn đã đoán được Tâm Nhãn Cổ trong hốc mắt mình ăn cái gì rồi…
Nó ăn lời nói dối, ăn lời bậy bạ.
Khi mình nói dối, trong đại não sẽ tiết ra một loại vật chất kỳ quái, Tâm Nhãn Cổ chính là ăn thứ này.
Khi Ôn đạo nhân lần đầu tiên hỏi Cửu Cát có muốn ăn tim người hay không, Cửu Cát đã nói dối.
Hắn nói hắn không đói, nhưng kỳ thực hắn rất đói.
Bị bắt đến để thử cổ mấy ngày mấy đêm, ngay cả một miếng cũng chưa ăn, cũng không biết đã chống đỡ như thế nào, làm sao có thể không đói?
Nhưng Cửu Cát vừa nói dối, liền cảm nhận được sự vui sướng thỏa mãn của Tâm Nhãn Cổ.
Tâm Nhãn Cổ nên được chia làm hai loại, một loại ăn não người, một loại ăn lời nói dối.
Tâm Nhãn Cổ ăn não người căn bản không thể “người và cổ cộng sinh”, bởi vì nó sẽ ăn luôn tủy não của vật chủ.
Chỉ có Tâm Nhãn Cổ ăn lời nói dối mới có thể làm được “người và cổ cộng sinh”, bởi vì nó cần vật chủ liên tục nói ra những lời dối trá.
Chưa đầy một chén trà nhỏ.
Ôn đạo nhân đã ôm một cái bình quay về căn viện hoang vắng này, chút thời gian ấy căn bản không đủ để Cửu Cát chạy trốn.
“Ăn đi.”
Ôn đạo nhân ném cái bình cho Cửu Cát.
Cửu Cát mở bình ra, một mùi thơm khiến người ta thèm thuồng bay ra.
Đây là bình dưa muối.
Bên trong có kim chi, củ cải muối.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc…
Cửu Cát ngồi xổm trước bình, ăn ngấu nghiến…
Củ cải được chọn lựa kỹ càng, vô cùng tươi ngon, khi nhai trong miệng vừa chua vừa ngon, cuối cùng cũng giải quyết được cơn đói của Cửu Cát.
Ăn no rồi, Cửu Cát lại thấy quá mặn, bèn đi ra giếng, múc hai bình nước, ừng ực ừng ực uống cạn.
Sau khi Cửu Cát ăn uống no đủ, Ôn đạo nhân lại gọi y vào phòng.
“Khà khà… Chẳng lẽ Tâm Nhãn Cổ này lại ăn dưa muối?” Ôn đạo nhân nói đùa.
Cửu Cát mỉm cười, không thừa nhận cũng không phản bác.
“Tâm Nhãn Cổ này ngoài việc có thể giúp ngươi khôi phục thị lực, còn có công hiệu nào khác không?” Ôn đạo nhân trầm ngâm một lát rồi hỏi.
Cửu Cát lắc đầu.
Tâm Nhãn Cổ không chỉ có thể giúp Cửu Cát khôi phục thị lực mà còn có thể giúp y có được năng lực nhìn xuyên thấu, nhưng cái giá phải trả chính là phải nói dối.
Ôn đạo nhân hỏi Cửu Cát về tác dụng của Tâm Nhãn Cổ, tất nhiên chỉ có thể nhận được những lời dối trá.
“Ngươi đã cộng sinh với Tâm Nhãn Cổ, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ tất cả bí mật của con Cổ trùng này.” Ôn đạo nhân nói với giọng điệu của người đi trước.
“Con người dựa vào cổ để tu hành, cổ dựa vào người để ăn, người và cổ cộng sinh, cùng vui cùng buồn…”