*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Như sơn son thếp vàng, như tượng điêu khắc bằng vàng, toát ra Phật uy đáng sợ.
“Lâm Nhất, ngươi không định giải thích à?”
Thông Nguyên lãnh đạm nhìn đối phương.
“Lâm mỗ ta làm gì cần phải giải thích với ngươi sao?”
Trong mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ mệt mỏi, hắn nhẹ giọng đáp.
“Được, vậy thì đi chết đi!”
Trong cơn thịnh nộ, Thông Nguyên chắp hai tay đặt trước ngực, sau lưng hắn ta đột nhiên phóng ra một luồng Phật quang, ở chính giữa Phật quang có chữ “vạn” Phật ấn không ngừng xoay chuyển.
Ầm!
Trong phút chốc, khí thế của Thông Nguyên đã bộc phát tới Tử Phủ, đạt tới cảnh giới người người khiếp sợ.
“Kim Cương Chiến Thể! Đây là luyện thể thần quyết của Huyền Thiên Tông, có lẽ hắn ta đã luyện tới cảnh giới toàn thân như sơn son thếp vàng, đao thương không thể phá được, nước lửa cũng không thể phạm vào”.
“Thông Nguyên nổi giận rồi, lá bài tẩy này lẽ ra không nên để lộ ở vòng bảng mới đúng”.
“Xong đời, Lâm Nhất bảo hắn không dùng kiếm, e là hắn sẽ không thể xuống đài”.
Nhìn thấy thực lực khủng khiếp mà Thông Nguyên thể hiện, những người đứng xem xung quanh đều kinh ngạc.
“Để xem tiểu tử này còn dám ngông cuồng nữa không!”
Trên hàng ghế khách quý, các trưởng lão Huyền Thiên Tông cười khẩy với vẻ mặt nham hiểm.
Lâm Nhất vẫn bình thản nhướng mày, một tiếng kiếm ngân vang lên trong cơ thể hắn như kiếm rút ra khỏi vỏ, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên toàn thân bùng nổ, hoà vào làm một với uy thế Long Hổ một cách hoàn hảo.
Ông!
Kiếm thế trên người hắn lập tức trở nên như có thực thể, nhô lên từ mặt đất, đâm thủng bầu trời. Hắn đứng trên chiến đài số tám, thân hình cao thẳng tựa như một thanh bảo kiếm thà bị gãy chứ không chịu cong.
“Kim Cương Ấn! Long Hành Hổ Bộ!”
Thông Nguyên hét lên, hai tay chắp trước ngực đột nhiên đan vào nhau sau đó biến hoá nhanh chóng, kết thành một dấu ấn cổ xưa.
Hắn ta đồng thời bước ra một bước, uy thế Long Hổ lúc ẩn lúc hiện trên người hắn ta, khi thì hoá thành tiếng rồng ngâm, khi thì chuyển sang tiếng hổ gầm, rồng ngâm hổ gầm lẫn vào nhau.
Cứ mỗi bước đi, chiến đài cổ xưa này cũng rung lên như thể đất trời rung chuyển, Phật uy dâng trào, núi kêu biển gào, ùn ùn kéo đến.
“Đúng lúc lắm!”
Kim Cương Ấn, Long Hành Hổ Bộ!