*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chắc trong lòng ngươi cũng không biết kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của mình chênh lệch với kiếm ý Tiên Thiên chân chính ở đâu đúng không”.
Thập Tam gia đưa lưng về phía Lâm Nhất, thản nhiên nói.
Lâm Nhất sửng sốt, đây thật sự là điều hắn nghi ngờ.
Trước mắt kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên của hắn và kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh cũng không chênh lệch gì lắm. Nhưng lại khác nhau như một thùng nước và một thùng nước đá vậy.
“Chênh lệch ở đâu?” Lâm Nhất hơi nôn nóng hỏi.
“Ngươi phải tìm được thanh kiếm thuộc về mình, theo cách giải thích của Phật Môn là phải tìm thấy bản thân”.
Thập Tam gia xoay người, nhẹ giọng nói: “Long Hổ Quyền và Thuỷ Nguyệt kiếm pháp ngươi đang học bây giờ đều do người đời trước sáng tạo, dù ngươi tu luyện đến cảnh giới gì thì suy cho cùng nó vẫn là của người khác. Dù là Hoá cảnh cũng chỉ là thay đổi để bản thân sử dụng, chứ không phải là của mình”.
Lâm Nhất như hiểu ra, trầm ngâm nói: “Ý Thập Tam gia là ta phải tự nghĩ ra kiếm thuộc về mình sao?”
“Có thể tự nghĩ ra là tốt nhất, nhưng dù không thể, chỉ cần có thể thấy rõ mình là một thanh kiếm thế nào thì sẽ không cách kiếm ý Tiên Thiên quá xa nữa”.
Thập Tam gia thản nhiên nói: “Với ngộ tính của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện đến bước này, nhưng muốn lĩnh ngộ trước Tử Phủ thì nhất định phải mạo hiểm. Với cảnh giới của ngươi bây giờ, muốn tiếp tục đi tiếp trong Long Môn tranh tài thì sẽ chết chắc. Nếu đã định sẵn sẽ chết, không bằng đi vào Táng Kiếm Đồ của ta một lần trước đi”.
“Táng Kiếm Đồ?”
“Đúng thế, bây giờ hai chúng ta đều ở trong rừng Táng Kiếm, bí cảnh này vốn chính là một bức tranh. Năm đó khi sư tổ Kiếm Vô Danh của Kiếm Các lập ra Lăng Tiêu Kiếm Các có để lại hai bức tranh, một là Thiên Kiếm Đồ, hai là Táng Kiếm Đồ”.
Thập Tam gia lạnh lùng nói: “Táng Kiếm Đồ, tranh như tên, táng kiếm cũng táng người, chỉ cần sơ suất một chút sẽ chết ở bên trong”.
Rắc!
Thập Tam gia làm ra một thủ ấn huyền diệu, trong rừng Táng Kiếm có gió mạnh nổi lên, sắc trời tối lại. Một khe hở không gian vặn vẹo kèm theo cuồng phong xuất hiện trước mắt Lâm Nhất.
Khe hở không gian như thông đến lối vào của một thế giới thần bí, luôn có tia điện xẹt qua bên trong, phát ra tiếng kiếm ý chói tai, truyền tới từ lối vào thế giới kia.
“Bên trong chính là Táng Kiếm Đồ ư?”
Lâm Nhất nhìn khe hở vặn vẹo, cảm nhận làn sóng đáng sợ truyền tới từ bên trong, nét mặt dần trở nên nặng nề.
So với Thiên Kiếm Đồ, hơi thở trong Táng Kiếm Đồ càng khiến người ta sợ hãi hơn.