*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chết hoặc có lẽ không phải là kết cục tệ nhất, người sống có lẽ còn phải chịu đau khổ hơn nhiều.
Trong hội trường mênh mông, đối mặt với Lâm Nhất đang từng bước áp sát, Bạch Ngọc Thần run lên bần bật, chân nhũn cả ra, khoé miệng lắp bắp. Hắn ta có lòng nhận thua nhưng lắp bắp cả nửa ngày trời mà cũng không nhả ra được một chữ hoàn chỉnh, gần như đã sợ đến dại cả ra rồi.
Nhưng không có ai dám cười nhạo hắn ta, chỉ là thần sắc trong mắt có thêm vẻ thương xót. Đổi lại là mình ở trong hoàn cảnh của Bạch Ngọc Thần thì e là biểu hiện còn tệ hơn thế.
Người một giây trước còn đang nói chuyện với mình mà giây tiếp theo đã bị chém thành hai mảnh. Loại cảm giác khủng hoảng đó, sự công kích đó chỉ nghĩ thôi đã khiến da đầu tê dại.
Viu!
Bước chân của Lâm Nhất thình lình dừng lại, ánh mắt của hắn quét qua người Bạch Ngọc Thần, sau đó tầm mắt hướng về phía ông lão áo vải bên ngoài sân đấu, hờ hững nói: “Hình thức địa ngục này, ta có vẻ đã thắng rồi”.
Giọng của thiếu niên không lớn, nhưng trong cả hội trường tĩnh lặng như tờ này lại chẳng khác gì tiếng sấm rền.
Âm thanh bỗng nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vô biên vô tận, khiến tất cả khán giả theo dõi trận chiến hoàn hồn sau cái chết của Tào Hưu.
“Quả thực đã thắng rồi…”.
“Bạch Ngọc Thần này bây giờ còn không thể tự nhận thua, không chỉ là thư viện Lưu Vân, đến cả sĩ diện của Thanh Mộc Các cũng bị hắn ta làm cho mất sạch rồi”.
“Không thể trách hắn ta, thực sự không thể trách hắn ta, đổi lại là người khác e là cũng giống như hắn ta mà thôi”.
“Thảm quá… Bạch Ngọc Thần thật là thê thảm, nhưng mà thư viện Bạch Ngọc kia còn thảm hơn. Đây có lẽ là người đầu tiên trong lịch sử cuộc chiến giữa năm thư viện đã thành công khiêu chiến hình thức địa ngục. Sau trận chiến này, cho dù ngày mai Lâm Nhất khiêu chiến Tào Thần thất bại thì thư viện Thiên Phủ cũng vẫn đứng vững”.
“Không sai, đối với Tông môn mà nói, quan trọng nhất là khí thế và danh tiếng. Trận chiến của Lâm Nhất thay mặt thư viện Thiên Phủ đã trả lại nỗi nhục của hai mươi năm trước, hơn thế nữa càng tạo ra khí thế mạnh mẽ. Danh tiếng và khí thế đều có cả, còn lo gì Tông môn không thể hưng thịnh”.
Sau khi cơn ngạc nhiên và thảng thốt qua đi, khán giả bốn phía dần vang lên những âm thanh xì xào bàn tán, xôn xao không ngừng.
Nhưng cũng có người vẫn mang vẻ ngơ ngẩn, trong đáy mắt ngập nỗi bàng hoàng. Bất luận là Bạch Ngọc Thần hay là Tào Hưu, lại hoặc là La Thâm người đầu tiên bị chết, bọn họ đều là nhân tài một phương, không tính là yêu nghiệt nhưng tuyệt đối không yếu!
Ít nhất ở trong thành U Châu này, trong cùng thế hệ thì cũng có rất ít người có thể sánh kịp. Nhưng bây giờ lại đã thua sạch, còn là trong tình huống liên thủ với nhau, thua bởi một thiếu niên cùng trang lứa.
Công tử Táng Hoa, Lâm Nhất!
Cuộc đại chiến này rõ ràng sẽ khiến cho danh tiếng của công tử Táng Hoa nổi như cồn trong cả thành U Châu.
Ông lão áo vải thân là trọng tài của trận đấu, trong thành U Châu này cũng coi như có danh vọng không thấp, bất kể là thực lực hay kiến thức đều tương đối bất phàm.