Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1958

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những cây cổ thụ chọc trời, địa hình đồi núi chập trùng trước đó trong phạm vi năm nghìn mét đều biến mất, trừ Lâm Nhất ra thì chẳng còn lại thứ gì, trống trải không một tiếng động, chỉ có tiếng kiếm vù vù.  

Lâm Nhất thở một hơi thật dài, bật hơi như rắn, kéo dài không dứt.  

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua xung quanh, con ngươi không ngừng co rụt, uy lực đáng sợ như vậy khiến hắn kinh hãi.  

Hắn hoàn toàn không ngờ khi thi triển toàn bộ kiếm pháp do người áo xanh để lại sẽ có uy lực kinh thiên động địa như vậy.  

Hắn chỉ mới tu luyện Trần Quang kiếm pháp này được ba ngày thôi.  

Nói tới cũng lạ thật, rõ ràng chỉ mới tu luyện ba ngày, nhưng tất cả những tinh diệu của kiếm pháp này dường như đều in sâu vào trong đầu hắn.  

Như thể sau khi hắn vào tranh khám phá, những ký ức mà người áo xanh để lại trong tranh đã đổi thành ký ức của hắn.  

Cảm giác này rất huyền diệu, như là khi ra tay, mỗi chiêu thức của Trần Quang kiếm pháp đều có sẵn ký ức.  

Không phải ba ngày, không phải ba tháng, còn hơn cả ba năm...  

Bá Kiếm cũng rất kinh khủng, mỗi chiêu mỗi thức hắn phải tu luyện một thời gian rất dài, nhưng Trần Quang kiếm pháp lại hoàn toàn khác, không hề giống với những kiếm pháp hay quyền pháp mà hắn tu luyện trước đây.  

Lâm Nhất ngừng suy nghĩ, đưa mắt nhìn kiếm Táng Hoa trước mặt mình, sau đó nắm lấy nó rút ra.  

Ong!  

Kiếm ý phát ra tiếng vù vù, Lâm Nhất lẩm bẩm: “Kiếm pháp này thật sự rất mạnh, hình như kiếm ý Tiên Thiên của mình đã có tiến bộ một bậc”.  

Hoa mọc từ chốn nào?  

Ta đến từ nơi nào?  

Lúc trước hắn không biết câu trả lời, nhưng bây giờ đã biết, hoa chính là kiếm tâm, kiếm tâm như hoa, mềm mại như hoa, cũng đẹp như hoa, không dính một hạt bụi trần.  

Hoa mọc từ chốn nào? Có nghĩa là tại sao lại luyện kiếm.  

Ta đến từ nơi nào? Có nghĩa là kiếm hướng về đâu.  

Tại sao lại luyện kiếm? Chỉ vì phá tan bụi trần, để tâm trong sạch thanh tịnh. Kiếm hướng về đâu? Tất nhiên là thẳng tiến không lùi, không sợ sinh tử.  

Không cần biết người áo xanh trả lời như thế nào, đây là câu trả lời của Lâm Nhất. Trong quá trình tu hành kiếm pháp này sẽ từng bước làm Lâm Nhất thấy rõ kiếm tâm của mình, tôi luyện kiếm ý của bản thân.  

Nếu đổi thành nữ tử tu luyện kiếm pháp này thì nên chú trọng, nhân gian không còn gì nữa, chỉ xin tặng người đoá vân môn trắng.  

Thế gian có loài hoa tên là vân môn, hoa vân môn trắng có ý nghĩa là tình yêu thuần khiết. Nhân gian đương nhiên không thể không còn gì, nhưng đối với nữ tử kia, thứ mà nàng ấy có thể tặng cho người áo xanh chỉ có tình yêu, tất cả mọi thứ trên thế gian đều không bằng đoá vân môn trắng này.  

Trong chớp mắt, hắn đã ở lại trong sơn mạch Linh Mộc bảy ngày.  

Trên đỉnh núi hoang, mây mù lượn lờ, gió thổi xào xạc, Lâm Nhất ngồi khoanh chân, bình minh chưa lên, trước khi ánh nắng ban mai buông xuống, thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen tuyền, sáng như đá quý như đã thanh lọc duyên hoa.   

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất