Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 284

“Ngươi mới ở có bốn tháng mà thôi, lão tử ở đây hơn một năm cũng chưa từng thấy thời kỳ xao động lâu như vậy!”

Chương Nhạc vừa dứt lời, lập tức có một ông già mặc đồ xám có thực lực Tiên Thiên ngũ khiếu trừng hắn ta, lạnh lùng nói.

Thật hung dữ.

Lâm Nhất đưa mắt nhìn sang, ông già đó khoảng năm mươi tuổi, mặt vàng như nghệ, già yếu lọm khọm, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Chương Nhạc cười ngượng ngùng, không tranh cãi với ông già, chỉ nói với Lâm Nhất: “Lâm huynh đệ, mưa núi lửa lần này chắc chắn không đơn giản, cẩn thận một chút”.

“Ừm”.

Trên đỉnh núi, bốn năm trăm võ giả Tiên Thiên đến từ các quận đều mang vẻ mặt vô cùng nặng nề.

“Thời kỳ xao động như vậy, mấy năm cũng khó thấy một lần, e rằng sẽ xuất hiện dung nham chi tâm lục phẩm, thậm chí là thất phẩm!”

Advertisement

“Khà khà, vậy cũng phải có mạng cướp mới được”.

“Người nào thực lực không đủ bảo vệ tính mạng còn khó, không biết lần này sẽ chết bao nhiêu người đây…”

“Chưa tới thời khắc cuối cùng, e rằng sẽ không có ai rút lui trước đâu”.

Quan điểm của mọi người bây giờ đã sớm không phải là có chết người hay không nữa, mà là sẽ chết bao nhiêu người.

Có mấy người đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhất, tỏ vẻ châm chọc.

Advertisement

“Tiểu tử này vẫn còn ở đây à? Hắn cũng xui thật, lần đầu tiên đến đã gặp phải thời kỳ xao động thế này”.

“Nếu có người chết, ta đoán chắc chắn tiểu tử này là người đầu tiên phải chết!”

Ở trong một đám cao thủ Tiên Thiên ngũ khiếu, tu vi Tiên Thiên tam khiếu của Lâm Nhất có vẻ vô cùng chướng mắt.

Hắn còn đeo một hộp kiếm, muốn người khác không chú ý cũng khó.

Các ngươi chết sạch, ta cũng sẽ không chết…

Lâm Nhất thầm mắng mấy câu, đám cáo già này, nói chuyện không biết tích đức gì cả.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lúc này, bên trong núi Thiên Hỏa đột nhiên vang lên tiếng động lớn, tựa như tiếng tim đập của cự thú viễn cổ, cả đỉnh núi đều rung động dữ dội.

“Điểm giới hạn đến rồi!”

Sắc mặt rất nhiều người đang có mặt đều thay đổi, ai cũng đưa mắt nhìn về phía động hỏa diễm.

Trong cái động lớn có vô số tia lửa bay lên, cuồn cuộn không ngừng, lan tràn khắp xung quanh.

Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người trên đỉnh núi cũng trở nên nặng nề, trong mắt lóe lên ánh sáng còn nóng bỏng hơn cả ngọn lửa.

Ai cũng biết mưa núi lửa lần này chắc chắn không phải trò đùa.

Nhưng nguy hiểm lớn cũng kèm theo cơ hội lớn, hấp dẫn lòng người!

Thịch thịch thịch!

Tiếng tim đập của mọi người xung quanh như chồng lên âm thanh bên trong núi Thiên Hỏa, từng trái tim như có thể nhảy khỏi lồ ng ngực bất cứ lúc nào.

Căng thẳng, mong đợi, thấp thỏm, hưng phấn… Tất cả mọi người đều rất hồi hộp.

“Thật sự quá điên cuồng…”

Lâm Nhất nhìn vẻ mặt của võ giả Tiên Thiên xung quanh, khẽ thở dài.

Mưa núi lửa còn chưa tới mà tình cảnh đã thế này, đợi lát nữa bắt đầu tranh đoạt không biết sẽ điên cuồng đến mức nào nữa.

Tiếng vang lớn có tiết tấu bên trong núi Thiên Hỏa đột nhiên im lặng mà không hề báo trước.

Núi Thiên Hỏa nóng bỏng đột nhiên trở nên yên tĩnh, không còn chút tiếng động.

Ào!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một khắc sau, trong cái động kia có một cột dung nham vô cùng to lớn phun lên.

Cột dung nham khổng lồ lấp kín cả động, phun ra ào ào.

Vào khoảnh khắc cột dung nham đáng sợ này phun lên cao.

Một làn sóng nhiệt như ngưng tụ thành thực thể, vụt một tiếng không ngừng lan ra.

Đây là lần đầu Lâm Nhất nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn hơi ngẩn ra, lúc trước chỉ đứng nhìn từ xa, hoàn toàn không thể sánh bằng việc nhìn thấy lúc này.

Cảnh tượng như ngày tận thế hôm đó xuất hiện một cách rõ ràng, gần trong gang tấc.

Ngọn lửa cuồng bạo, cột dung nham như nộ long bay lên trời gần như bao phủ cả trái tim Lâm Nhất, khiến hắn thất thần mất một lúc.

Đợi khi hắn tỉnh táo lại, sóng nhiệt lại đánh tới, gần trong gang tấc.

Đáng chết!

Lâm Nhất thầm mắng một tiếng, lập tức đấm ra một cú.

Ầm!

Sức lực tựa mười nghìn cân nghênh đón sóng nhiệt cuồn cuộn kia, tạo ra tiếng nổ vang. Nhưng ra tay quá vội vàng nên vẫn hơi miễn cưỡng.

Phản lực mạnh mẽ kéo đến đánh bay Lâm Nhất, lục phủ ngũ tạng đều đang sôi trào.

Hắn cố kìm nén khí huyết đang sôi trào trong lồ ng ngực.

Lâm Nhất khẽ cắn răng, xoay một vòng trên không trung, sau đó mới quay lại đỉnh núi một lần nữa.

Hắn nhìn một vòng, những người xung quanh cũng đều bị sóng nhiệt tập kích. Sóng nhiệt ngưng tụ thành thực thể, uy lực vô cùng đáng sợ.

Cùng là Tiên Thiên ngũ khiếu, nhưng đứng trước sóng nhiệt này lập tức nhìn ra cao thấp.

Có người ung dung chặn lại, có người sau khi ngăn cản lại có vẻ rất mất sức, có người còn thê thảm hơn, lập tức bị đánh bay, bị thương khá nặng.

Tình cảnh lập tức có hơi hỗn loạn.

“Không sao chứ, Lâm huynh đệ”.

Thấy sắc mặt Lâm Nhất hơi tái, Chương Nhạc cất tiếng hỏi.

“Không sao”.

Lâm Nhất lắc đầu, thầm nhắc nhở mình không thể sơ ý nữa.

Hắn nhìn cột dung nham cao hơn hai nghìn mét phía trước, vẫn khó nén được cảm giác rung động, lực lượng phun ra từ trong lòng đất này thật sự khiến người ta thấy khó tin.

Không đích thân trải nghiệm, vĩnh viễn không cảm nhận được sự kinh khủng của nó.

Trên đỉnh núi sóng nhiệt cuồn cuộn gào thét, nhưng lại không ai lùi bước, mọi người đều đang chờ đợi khoảnh khắc mưa núi lửa rơi xuống.

Dung nham phun lên đến tận chân trời, khiến những đám mây trắng bị đốt thành một màu đỏ rực.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất