"Hahaha, thú vị quá, Thượng Quan Thanh Hồng y như thằng ngu vậy. Trước đó bị Lâm Nhất đánh bại chỉ trong năm chiêu đã đành, bây giờ còn bị yêu sủng của hắn dễ dàng bắt nạt, buồn cười quá đi mất".
Có người chứng kiến cảnh tượng Thượng Quan Thanh Hồng bị thua thiệt, bèn không khỏi bật cười ha hả.
"Để tao coi mày chạy đường nào!"
Cả khuôn mặt Thượng Quan Thanh Hồng đen như đáy nồi, từng bước chân đều đã dùng thân pháp đến cực hạn, nháy mắt sắp đuổi kịp ngựa Huyết Long. Nhưng ngựa Huyết Long nhanh nhẹn vọt đi như chớp, về lại trên vai của Thanh Đồ trưởng lão, vẻ mặt Thượng Quan Thanh Hồng liền biến sắc, vội vã ngừng lại.
Nhưng khi lại nhìn thấy ngựa Huyết Long cười nhe cả răng cửa gian manh, lập tức là đùng đùng nổi giận.
"Quay lại đây!"
Xương Hải trưởng lão của Tây Sơn Vực lạnh giọng quát.
"Trưởng lão, con súc sinh này phun vào mặt ta!"
Thượng Quan Thanh Hồng oan ức, quả thật có khổ khó nói mà, khỏi bàn khó chịu đến chừng nào.
Sắc mặt trưởng lão nhất thời sầm xuống, cả giận nói: "Mau cút về đây, chưa mất mặt đủ sao?"
Thượng Quan Thanh Hồng không biết làm sao, quay đầu lại trừng mắt nhìn ngựa Huyết Long, nhưng vừa quay qua thì lại bị một bãi nước bọt khác phọt vào mặt.
"Hahaha!"
Người ngoài cũng không nhịn được nữa, bật cười sằng sặc.
Thượng Quan Thanh Hồng tức muốn ói máu, cũng không dám đứng đó nữa, vội vã tránh đi chỗ khác. Để lại ngựa Huyết Long ngồi trên vai Thanh Đồ trưởng lão chìa móng ra mà cười ngây ngốc, hình dáng ban đầu của nó rất đáng yêu, nhưng khi nó lấy móng che miệng cười ngất trông lại cực kỳ thô bỉ.
Có điều, trò cười này cũng không gây nên sóng gió gì quá lớn, tâm điểm của mọi người vẫn tập trung vào trận giằng co giữa Lâm Nhất và Chung Huyền.
Hai người đứng đầu bảng giao chiến, bất kể Thượng Quan Thanh Hồng có nói gì, trong mắt tất cả các trưởng lão tuyệt đối là một trận chiến quyết liệt, vương đối vương!
Thượng Quan Thanh Hồng cũng nín thở theo dõi, đợi khi Chung Huyền đánh bại Lâm Nhất, cơn giận ngút trời trong bụng mới nguôi ngoai, để ta xem ngươi chết kiểu nào!
Bên trong cung điện, mật cảnh Mê Cung.
Trên vòm mái cao mấy trăm trượng, minh châu sáng lóng lánh chi chít như sao trên trời. Trong đại điện, trạng thái đỉnh phong của Lâm Nhất đã bình phục lại, một luồng sát ý lạnh như băng im hơi lặng tiếng lan tràn khắp nơi, rét căm rét lạnh.
"Nhãi ranh, hình như ngươi không muốn chịu thua?"
Chung Huyền híp mắt, cười như không cười, nắm một mảnh thiên cơ trong tay như có cảm giác nắm cả càn khôn.
"Nhãi ranh?"