*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khí thế mạnh lẽ này thoáng chốc khiến những người trên quảng trường Thương Long đều nổi da gà, vô thức đưa mắt nhìn về phía hắn ta.
Khi tất cả nhìn về phía Vũ Hạo Thiên, mọi người đều sợ hãi phát hiện.
Không biết từ bao giờ, tu vi của Vũ Hạo Thiên đã đạt tới cảnh giới Thiên Phách tứ trọng, khiến người ta phải giật mình.
Sau khi tu vi đạt đến cảnh giới Thiên Phách tam trọng thiên, mỗi lần độ kiếp đều là cửu tử nhất sinh, sau khi độ kiếp thực lực cũng sẽ tăng mạnh. Nếu nền tảng vô cùng vững chắc, thậm chí lúc độ kiếm còn sẽ xuất hiện lửa tinh thần, tinh hoả đốt thần, lôi kiếp phá thể.
Với thực lực Vũ Hạo Thiên thể hiện trước đây, lúc hắn ta độ kiếp, có lẽ sẽ xuất hiện lửa tinh thần.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là khi hắn ta tiến vào quảng trường Thương Long, rõ ràng tu vi của hắn ta chỉ mới đột phá Thiên Phách tam trọng, còn chỉ là sơ kỳ.
Thật không thể tưởng tượng được hắn ta đã trải qua những gì trong truyền thừa móng vuốt Thương Long mà thực lực lại tiến bộ nhiều đến thế.
Khi hắn ta nhìn về phía Quân Mộng Trần, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Mọi người đều không đoán ra được rốt cuộc Vũ Hạo Thiên này muốn làm gì…
Chẳng lẽ là muốn ra tay với Quân Mộng Trần?
Không có khả năng đó cho lắm!
Nhưng suy nghĩ này bị mọi người nhanh chóng gạt đi, Quân Mộng Trần, Tần Lâm và Long Thủ La Chấn kia rõ ràng đi cùng nhau. Ba người không gây chuyện với Vũ Hạo Thiên, hắn ta đã phải thắp hương bái Phật rồi, chủ động gây chuyện với Quân Mộng Trần, trừ khi hắn ta bị điên.
“Quân Mộng Trần, lặp lại lời ngươi vừa nói lần nữa xem, rốt cuộc ai không là cái thá gì?’
Vũ Hạo Thiên nở nụ cười, kiêu ngạo nhìn xuống đối phương, thái độ thế này khiến mọi người cảm thấy cực kỳ khó tin.
Xì xào!
Khi Vũ Hạo Thiên thốt lên câu này, xung quanh lập tức xôn xao, đây là sự khiêu khích khá lộ liễu. Quân Mộng Trần là một trong Thất Đại Cự Đầu trong bảng Thương Long, bình thường kiêu căng ngạo mạn, dù là thiên tài của Giới Vực cấp cao cũng không dám ngang ngược với hắn ta.
Vũ Hạo Thiên này đúng là gan to bằng trời, thẳng thừng gây chuyện với đối phương.
La Chấn cau mày, giơ tay ngăn cản Quân Mộng Trần đang muốn đứng dậy, nói với Vũ Hạo Thiên: “Vũ Hạo Thiên, nể mặt ta, chuyện này dừng lại tại đây”.
Ngay cả La Chấn cũng lên tiếng, rõ ràng là muốn dẹp yên chuyện.
“Hình như ngươi cũng đâu có thể diện đến thế?”
Trong mắt Vũ Hạo Thiên lộ vẻ giễu cợt, hắn ta nhếch miệng cười, cất giọng nặng nề: “Muốn dừng lại tại đây cũng được thôi, đưa ta mượn xem thử mấy tạo hoá của các ngươi. Nếu không… ha ha, đừng trách ta không nói trước, ta không quan tâm các ngươi là Thất Đại Cự Đầu gì đó, hôm nay đều sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Trời ạ!
Hắn ta vừa cất lời, tất cả mọi người trên quảng trường Thương Long đều hoảng sợ đến mức trợn mắt há mồm.
Mọi người đều kinh ngạc trước sự ngông cuồng của Vũ Hạo Thiên, thế này không chỉ là vả vào mặt Quân Mộng Trần, mà còn không bỏ qua cho cả Long Thủ La Chấn.
Đang tự tìm đường chết à?
Vô số người nhìn về phía Vũ Hạo Thiên như đang nhìn một kẻ điên.
Quá điên cuồng!
Dù tu vi đã thăng lên thành Thiên Phách tứ trọng cũng đâu thể ngông cuồng như thế được, La Chấn có thể được gọi là Long Thủ, Mục Tu Hàn trước đây cũng không thể nào sánh bằng được.
“Đại ca, xem ra người ta không coi chúng ta ra gì cả”.