Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 428

Trong rừng rậm u ám, dưới ánh lửa sáng ngời, một người một ngựa vui vẻ ăn thịt Lang Vương.

Tuy thịt Lang Vương nhiều mỡ nhưng lại vô cùng dai, lửa bình thường khó mà nướng chín được, muốn chế biến thật không dễ dàng chút nào.

Vì nướng chín thịt Lang Vương mà Lâm Nhất đã phải dùng đến Tử Diên Thánh Hỏa.

Dùng hỏa diễm xếp hạng thứ 50 trong Thiên Địa Kỳ Hỏa bảng để nướng thịt, việc này e cũng chỉ có Lâm Nhất mới dám làm.

Nhưng không thể không nói, hiệu quả lại rất tốt.

Tử Diên Thánh Hỏa trong tay Lâm Nhất có thể điều khiển tùy ý, lại nói, hỏa diễm thuộc tính âm nên cũng không lo làm cháy khét thịt.

Vừa điều khiển ngọn lửa, Lâm Nhất vừa nêm nếm gia vị và muối, đảm bảo mỗi một thớ thịt Lang Vương đều được tẩm gia vị kỹ lưỡng, khiến cho từng giọt mỡ tinh túy rỉ ra ngoài.

Advertisement

Mỡ vàng óng hòa cùng gia vị của Lâm Nhất khiến miếng thịt được nướng trong Tử Diên Thánh Hỏa phủ lên một lớp vàng óng ánh, vô cùng hấp dẫn.

Khi thịt chín, mùi thơm ngào ngạt cùng vị cay đặc trưng lan tỏa khắp nơi, còn có lớp da vàng giòn bắt mắt.

Lâm Nhất còn chưa cắt thịt ra mà Lý Vô Ưu và Huyết Long Mã đã sớm chảy nước miếng ròng ròng.

Lúc này đây, một người một ngựa ăn vui đến quên trời quên đất.

Thỉnh thoảng, bưng thịt Lang Vương trong tay, bọn họ liếc nhìn nhau rồi bất chợt cười rộ lên.

Advertisement

Mang theo sự ăn ý gọi là: “mừng ngày tương phùng, ăn uống no say”.

Còn về Lâm Nhất, sau khi nướng chín thịt, hắn liền bắt tay vào luyện hóa yêu đan của Lang Vương.

Với tư cách là yêu thú cảnh giới Huyền Võ, yêu đan của Thiên Cốt Ma Lang ẩn chứa linh khí vô cùng dồi dào.

Lang Vương lại càng không phải nhiều lời.

Ngọc bội của hai người đã đạt đến cửu tinh, cũng không cần lãng phí thêm nữa, luyện hóa hết khả năng là tốt rồi.

Trong vòng nửa tháng, gần như yêu đan đều do Lâm Nhất và Huyết Long Mã chia nhau sử dụng, Lý Vô Ưu cũng không dùng đến.

Chính vì thế mà tu vi của Lâm Nhất tăng trưởng vô cùng nhanh, đã có thể chạm đến lằn ranh Tiên Thiên thất khiếu.

Vừa ăn ngấu nghiến, Lý Vô Ưu vừa liếc nhìn Lâm Nhất đang chuyên tâm luyện hóa yêu đan.

Đối với hắn, đột phá Tiên Thiên thất khiếu cũng không phải chuyện đáng lo.

Chỉ cần công pháp tu luyện không quá kém, căn cốt đủ mạnh, tài nguyên đầy đủ, muốn đột phá cảnh giới Tiên Thiên không khó.

Lâm Nhất thỏa mãn mọi điều kiện, hơn nữa đan dược màu trắng bạc kia mang đến cho Lý Vô Ưu cảm giác rất mạnh.

Hoàn toàn khác biệt so với Tiên Thiên đan bình thường, có thể nói là tăng vọt về chất.

Ầm!

Khí thế trên người Lâm Nhất tăng cao, kiếm thế toàn thân phóng thích ra ngoài, mang đến áp lực cực lớn.

“Đây là công pháp tăng lên…”

Lý Vô Ưu hiểu rõ, công pháp tinh tiến thì cánh cửa khai mở tâm khiếu sẽ không còn xa.

Quả nhiên, khí thế Lâm Nhất phất lên như diều gặp gió, điên cuồng tăng lên.

Từng trận cuồng phong hung hãn bộc phát, quét qua những gốc đại thụ ở bốn phía, khiến chúng lay động không thôi.

Lý Vô Ưu thầm kinh hãi, căn cơ của Lâm Nhất quả thật đáng kinh ngạc.

Chỉ là cảnh giới Tiên Thiên đột phá một khiếu mà lại tạo thành thanh thế lớn như vậy.

Những gốc cổ thụ chọc trời xung quanh đây đều có cổ vận, hơn nữa còn sống mấy ngàn năm, so với sắt thép càng cứng rắn hơn, muốn chúng lay động là chuyện rất khó khăn.

Soạt!

Bỗng nhiên, cuồng phong dừng lại, linh khí thiên địa bốn phương ùn ùn hướng về phía Lâm Nhất.

Khí thế quanh thân hắn dần thu lại, đến cuối cùng, không còn sót lại chút gì.

Lâm Nhất từ từ mở mắt, trong mắt tinh quang chợt lóe, càng thêm sắc bén.

“Chúc mừng!”

Lý Vô Ưu buông miếng thịt trong tay xuống, đứng dậy lắp bắp nói.

Nhìn dáng vẻ của hắn ta, Lâm Nhất có hơi buồn cười: “Ngươi cứ từ từ mà ăn, ta đi thử một phen xem thực lực hiện tại thế nào!”

Bước vào Tiên Thiên thất khiếu, hoa Tử Diên đã nở ra ba mươi tư cánh, Lâm Nhất muốn thử xem thân thủ của mình.

Vừa dứt lời, chỉ trong khoảnh khắc, một luồng kiếm quang màu tím bắn vọt ra.

Keng!

Kiếm quang đâm vào thân cổ thụ phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, gốc cổ thụ chọc trời mấy người hợp sức khó có thể ôm hết bỗng lay động dữ dội, lá rụng đầy trời cứ như bông tuyết đang ào ào rơi xuống.

Lâm Nhất cũng không quá bất ngờ trước cảnh này.

Những gốc cổ thụ này đã sinh trưởng rất nhiều năm, dù là chạc cây cũng vô cùng rắn chắc, khó mà bẻ xuống, đừng nói chi là thân cây.

Xoẹt xoẹt!

Tuy nhiên, luồng kiếm quang mờ ảo vừa được bắn ra kia lại khiến những chiếc lá đang lả tả rơi xuống kia bị chấn thành bột phấn.

Cảnh giới của Đạn Chỉ Thần Kiếm không tăng, nhưng công pháp và tu vi đồng loạt tăng lên, cho nên uy lực đã mạnh hơn không ít.

Giẫm lên những chiếc lá đã bị nghiền thành bột có thể nghe được âm thanh “ông ông”, có nghĩa là Bán Bộ kiếm ý còn sót lại vẫn đang tràn ngập trong đó.

“Không cách nào xuyên thủng sao?”

Vuốt ve vết xước nhỏ trên thân cổ thụ, Lâm Nhất có hơi không phục, có lẽ nên đổi một hướng khác.

“Ngươi định làm gì?”

Lý Vô Ưu tò mò nhìn Lâm Nhất, không biết hắn đang định làm gì.

Thình thịch! Thình thịch!

Cùng với từng nhịp tim đang gõ vang trong lồng ngực, khí huyết toàn thân Lâm Nhất sôi trào, sức mạnh bộc phát, không ngừng xao động tựa như Giang Hà cuồn cuộn sóng.

Đây cũng là điểm tốt của việc mở tâm khiếu.

Tim chính là chỗ hiểm của võ giả, là tử huyệt, nhưng đồng thời cũng là nguồn gốc của sức mạnh, một khi trái tim ngừng động, tất cả các cơ năng đều sẽ nhanh chóng giảm xuống, mãi cho đến khi chết.

Sau khi mở ra tâm khiếu, trái tim sẽ trở nên mạnh mẽ vô cùng, nhịp đập có lực, có thể lập tức điều động khí huyết toàn thân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất