Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 446

Những người mới đạt chín sao đã rất nóng lòng, hô lớn một tiếng rồi đồng loạt xông lên.

Trên sàn đấu võ rộng rãi khí thế, một trận hỗn chiến vô cùng kịch liệt đột nhiên diễn ra.

Nhưng chỉ trong chốc lát đã có người trấn áp cơ quan khôi lỗi, khôi lỗi bị đánh liên tục lùi lại.

Dù sao cũng chỉ là khôi lỗi bình thường, linh trí không bằng võ giả, ở cảnh giới tương đồng thì có thể chiếm ưu thế lớn.

Võ giả tu vi cảnh giới Huyền Võ lập tức toả sáng.

Gần như vừa mở màn, những người có thực lực mạnh hơn đã lập tức được mọi người chú ý.

Advertisement

Trong sàn đấu võ, Vương Ninh cầm một thanh kiếm, thi triển Bôn Lôi kiếm một cách mượt mà, kiếm thế như sấm đánh, cuồn cuộn không ngớt, càng đánh càng hăng.

Trong hơn hai trăm người mới đạt chín sao, thực sự thu hút ánh nhìn.

Dù sao cũng là dòng chính của tông tộc Vương thị, lai lịch thâm sâu, tuy đột phá dựa vào Phá Huyền đan nhưng cũng mạnh hơn phần lớn những người mới khác.

Không lâu sau, cơ quan khôi lỗi đã bị đánh bại trong kiếm thế gầm rú của hắn ta.

Rắc!

Advertisement

Sau khi khôi lỗi nổ tung, một viên linh ngọc sáng chói nằm trong tay Vương Ninh.

“Cút”.

Vương Ninh bật cười lớn tiếng, cất linh ngọc đi rồi đá văng hai người mới cản đường trước mặt.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Đình nở nụ cười nhạt: “Được lắm, xem ra Vương Ninh khá thành thục Bôn Lôi kiếm pháp. Vương gia không hổ là tứ đại tông tộc, con cháu dòng chính quả nhiên phi thường, nếu hắn ta có thể tiếp tục duy trì thì chắc chắn có tên trong danh sách mười người đầu tiên của Cửu Tinh Tranh Bá”.

Vương Diễm không giấu được vui mừng, cười bảo: “Tiểu tử này không khiến ta thất vọng, trưởng lão nhìn xem, Lãnh Mạch ta tìm được cũng không tệ, đã có ba khôi lỗi thất bại trong tay hắn rồi”.

Bạch Đình gật đầu: “Mắt nhìn của ngươi rất tốt, nếu lần này cả hai đều vào được nhóm mười người đầu tiên cũng khiến lão phu nở mày nở mặt”.

Vương Diễm mỉm cười, không nói nhiều, trong lòng rất tự tin.

Hắn ta hờ hững liếc nhìn, thấy vẻ mặt khó coi của Hân Nghiên, trong lòng không ngừng chế nhạo.

Giống như Hân Nghiên, vẻ mặt Lạc Phong trưởng lão cũng khó coi. Ở Lăng Tiêu Kiếm Các, ông ta với Bạch Đình không hợp nhau lắm, có thể coi là đối thủ lâu năm.

Trong cuộc cạnh tranh người mới năm nay, ông ta coi như đã hoàn toàn thất bại, dưới trướng chỉ có một mình Lịch Khiếu Thiên là thể hiện tốt.

Vẻ mặt Hân Nghiên rất khó coi, trong đôi mắt đẹp không giấu được vẻ chán ghét, còn có một luồng sát khí mờ nhạt.

Nếu Lâm Nhất ở đây, chắc chắn sẽ không để Vương Ninh kiêu ngạo như thế.

Hắn đã có được Bán Bộ kiếm ý, ở Cửu Tinh Tranh Bá này chắc chắn có thể toả sáng, chưa thể so với Hoàng Phủ Tịnh Hiên, nhưng so với Vương Ninh thì khẳng định mạnh hơn rất nhiều.

Vút!

Đúng lúc này, một bóng người lạnh lùng, mặc áo trắng chạy thẳng về phía sàn đấu võ.

“Tiểu từ này định làm gì vậy?”

“Không biết trên sàn đấu võ, ngoài người đeo ngọc bội chín sao thì những người khác không được phép ra sân sao?”

Cửu Tinh Tranh Bá đã bắt đầu, những người có thể lên sàn đều đã lên cả, các trưởng lão có mặt đều cho là người này đang gây rối.

Tuy nhiên họ cũng không hoảng loạn, màn sáng màu xanh bao phủ sàn đấu võ đã ngăn cách tất cả những người không có ngọc bội chín sao.

Muốn ra sân phải thoả mãn hai điều kiện.

Một là người mới của Lăng Tiêu Kiếm Các, hai là phải có ngọc bội đủ chín sao.

Rất nhiều người đều nở nụ cười điềm tĩnh, chỉ chờ xem người này mất mặt. Trước đây cũng từng có người mới muốn đục nước béo có, tự ý xông vào, và kết quả rất thê thảm.

Vụt!

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, bóng dáng áo trắng ấy đã đáp xuống sàn đấu võ mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Đến khi nhìn rõ mới ngạc nhiên phát hiện, trên mặt kiếm khách áo trắng này đeo một chiếc mặt nạ vô diện màu trắng.

Quan trọng hơn là người này vừa đúng xuất hiện ngay trong phạm vi của Vương Ninh.

Trong số những người mới có mặt, Vương Ninh được coi là người có biểu hiện vượt trội hơn, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn vào hắn ta.

Được coi là một trong những tiêu điểm nên ngay lập tức, hầu như tất cả mọi người đều nhìn thấy người đeo mặt nạ trắng.

Bùm!

Vừa tiếp đất, người áo trắng đã rút kiếm khỏi vỏ, một tia sáng lạnh lẽo loé lên, cơ quan khôi lỗi đang giao đấu với Vương Ninh bị một nhát kiếm đâm thủng, sau đó nổ tung.

Người mặc áo trắng đưa tay đón lấy, cầm chắc linh ngọc trong tay.

Áo trắng lạnh lùng, mặt nạ vô diện màu trắng chỉ để lộ đôi mắt sâu tĩnh lặng, trên người kiếm khách toát ra khí chất riêng biệt.

Áo trắng như tuyết nhưng lại lạnh hơn cả tuyết, khác biệt hoàn toàn với mọi người.

Sàn đấu võ khốc liệt bỗng chốc yên tĩnh, không một tiếng động.

Hoàng Phủ Tịnh Hiên, Hàn Mạc, Hàn Phong, Phong Hạo Vũ, Mặc Thanh Vân... Những tài năng xuất chúng cảnh giới Huyền Võ đều ngạc nhiên nhìn người áo trắng.

Ai cũng biết Vương Ninh là đệ đệ của Vương Diễm.

Cho dù bọn họ có mạnh hơn Vương Ninh cũng không dám cướp khôi lỗi của hắn ta.

Ở sàn đấu võ này chỉ có Vương Ninh cướp của người khác, không ai dám cướp của hắn ta!

Mặc Thanh Vân cười nhạo: “Ở đâu xông ra một tên không có mặt thế, ngay cả cơ quan khôi lỗi của Vương Ninh cũng dám cướp”.

Những thiên kiêu cảnh giới Huyền Võ khác đều nghĩ như vậy, ai cũng có vẻ rất bất ngờ.

Bên ngoài sàn đấu, Bạch Đình nhìn Vương Diễm, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ: “Người này là ai?”

Vương Diễm khẽ cau mày, cảm thấy không đúng lắm, lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết, nhưng có thể bước vào sàn đấu võ chắc chắn là người mới của Lăng Tiêu Kiếm Các, thân phận này không làm giả được”.

Ngọc bội do chính Bạch Đình phát vào ngày hôm đó, hơn nữa còn có khí cơ ràng buộc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất