Chương 73: Ta Nguyện Ý!
"Hắn tên là gì?" Đột nhiên Hạ Nhược Tuyết mở miệng hỏi.
"Phu nhân, người hỏi ai vậy?" Lạc Tiểu Tiểu kỳ quái hỏi.
"Phu quân của ta..." Hạ Nhược Tuyết nhỏ giọng hỏi.
"Lý Thủy Đạo nha, ngài chính là thiếu niên thiên tài của Lý gia chúng ta đó." Lạc Tiểu Tiểu hưng phấn giới thiệu.
"Lý Thủy Đạo..." Hạ Nhược Tuyết lặp đi lặp lại cái tên này, dự định sẽ ghi tạc cái tên ấy vào trong lòng.
Đột nhiên... hình bóng một nam nhân khác chợt nổi lên trong lòng...
"Duẫn Chí... Đúng là chúng ta chỉ có duyên nhưng không có phận, tới cuối cùng, ta vẫn trở thành tân nương của người khác." Hạ Nhược Tuyết đưa tay lên che mặt, nước mắt chảy ra từ đầu ngón tay.
"Phu nhân... lớp trang điểm trên mắt bị lệ làm lem đi rồi, cần phải vẽ lại một lần." Lạc Tiểu Tiểu vội la lên.
"Thực xin lỗi, Tiểu Tiểu, ta sẽ không khóc nữa." Hạ Nhược Tuyết nhẹ giọng nức nở nói.
Trang điểm lại một lần, thay lên mình bộ thường phục mới, tà váy bắt đầu từ bên hông nhẹ nhàng đong đưa theo từng nhịp bước của nàng, lộ ra tư thế duyên dáng như du long uyển chuyển.
Bên hông Hạ Nhược Tuyết thắt một cái đai lưng bản rộng màu hồng nhạt, bên trên được khảm trang sức bằng ngọc và mảnh châu tinh mỹ, lóe lên một tầng ánh sáng nhạt. Ở vị trí nối liền giữa vạt áo và đai lưng có treo một chuỗi đinh đang, ở thời điểm nó nhẹ nhàng lay động, sẽ phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Mái tóc dài của Hạ Nhược Tuyết được vấn lên cao cao, trên đầu cắm một chiếc ngọc trâm tinh xảo, trên trâm có khảm những hạt trân châu và hồng bảo thạch nhỏ nhắn, điểm xuyết thêm cho vẻ đẹp vốn uyển chuyển hàm xúc của nàng.
Thiếu nữ mơ mộng lãng mạn ngày xưa đã không còn, hiện giờ nàng như tiên nữ ôm trăng, xinh đẹp vô song, toàn thân lộ ra nét dịu dàng thành thục mà uyển chuyển hàm xúc của một phụ nhân.
Hạ Nhược Tuyết đi theo Lạc Tiểu Tiểu cùng nhau đẩy cửa phòng ra, trước mắt là một tiểu viện yên lặng, gió mát nhẹ đưa.
Trên sân có một thiếu niên mặc hắc y đang miệt mài luyện kiếm.
Lý Thủy Đạo múa kiếm giống như đang đàn một khúc nhạc ưu mỹ, dưới ánh mặt trời tô điểm, dáng người của hắn tuấn lãng đến lạ.
Hạ Nhược Tuyết lặng lẽ đứng một bên, chăm chú nhìn vào dáng người linh hoạt của hắn...
"Hắn là Lý Thủy Đạo?" Hạ Nhược Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Hôm qua trời quá tối, nàng cũng không dám xác nhận đối phương chính là trượng phu của mình.
"Đúng vậy, phu nhân, ngài chính là phu quân của người." Lạc Tiểu Tiểu cười nói.
Bên trong tiểu viện, Lý Thủy Đạo đang miệt mài lặp đi lặp lại diễn luyện 《 Rừng Đàm Kiếm Đạo 》.
Phải biết rằng từ lúc trời còn chưa sáng, hắn đã bắt đầu luyện tập rồi, mãi cho đến khi vị thê tử mới tân hôn là Hạ Nhược Tuyết kia trang điểm ăn mặc xong xuôi, hắn vẫn còn luyện tập.
Hắn làm như không thấy giai nhân xinh đẹp đang đứng bên cạnh mình, vẫn hoàn toàn đắm chìm bên trong quá trình diễn luyện kiếm chiêu.
Ba môn nội tức thuật 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》, 《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》, 《 Thủy Nguyệt Lưu Châu 》này chính là công pháp để hắn đánh xuống căn cơ thâm hậu, khiến cho thân thể nhẹ nhàng, tràn đầy tinh lực, ẩn chứa lực lượng mênh mông.
Sức sống toàn thân giống như vô cùng vô tận...
《 Rừng Đàm Kiếm Đạo 》tổng cộng chia làm chín thức, mỗi một thức đều đến từ những chiêu kiếm thuật dày dặn sa trường trong chốn giang hồ.
Thoạt nhìn có chút bình thường, nhưng một khi phối hợp với tâm pháp, cảm ngộ được rừng đàm kiếm ý ở trong nước, liền có thể đột nhiên từ trong nước giết ra, dùng kiếm thuật đã trải qua thiên chuy bách luyện trên chốn sa trường đánh lén địch nhân, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Lý Thủy Đạo mới bắt đầu tập luyện loại công pháp này, tới hiện tại vẫn đang trong giai đoạn hiểu rõ chiêu thức, muốn chân chính luyện thành, nắm giữ môn lão Lục kiếm pháp này, còn phải tìm được một vùng hồ sâu.
Chỉ thấy thân hình Lý Thủy Đạo nhảy vút lên, kiếm quang lóe sáng, không ngừng xuyên đi lượn lại bên trong tiểu viện, chín thức kiếm pháp lưu chuyển mượt mà như nước chảy, nhanh chóng mà liền mạch, làm người xem hoa cả mắt.
Hạ Nhược Tuyết lặng lẽ đứng một bên, chăm chú nhìn vào dáng người không ngừng biến chuyển của Lý Thủy Đạo.
Trong con ngươi xinh đẹp của nàng lộ ra một tia phức tạp.
Đây là phu quân của mình...
Theo thời gian trôi qua, kiếm chiêu trong tay Lý Thủy Đạo càng ngày càng trở nên quen thuộc, thân thể hắn giống như đã hòa hợp thành một thể cùng kiếm, mỗi một thức đều tràn ngập linh động và lực lượng.
Dường như cả bầu không khí trong tiểu viện cũng vì kiếm pháp trong tay hắn mà rung động, kiếm quang bay múa khắp nơi, bóng kiếm lần lượt thay đổi.
Mãi cho tới khi rõ ràng Lý Thủy Đạo đã thu kiếm trở vào bao rồi, nhưng dường như bên trên vách tường rêu xanh vẫn còn lóe lên bóng kiếm.
Nhân cơ hội này, Hạ Nhược Tuyết đã đứng một lúc lâu, vội vàng tiến lên, nói ra những lời mình đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Phu quân, chàng tu luyện quá vất vả, nếu cảm thấy mệt mỏi, xin hãy nghỉ ngơi đi, thiếp thân vẫn một mực ở bên cạnh chàng chờ đợi."
Nghe nói như thế, Lý Thủy Đạo thoáng sửng sốt một hồi, lập tức cau mày hỏi: "Ngươi đang tới chào hỏi ta sao?"
Hạ Nhược Tuyết có chút không biết nên làm sao, chỉ có thể gật gật đầu.
"Ngươi cảm thấy tiểu viện này như thế nào?" Lý Thủy Đạo chỉ vào tiểu viện, chợt hỏi.
"Tiểu viện này rất đẹp." Hạ Nhược Tuyết đáp lại câu hỏi của Lý Thủy Đạo.
"Đây chính là phòng tân hôn của chúng ta. Ta chỉ ở lại nơi này nửa năm, nửa năm sau, sẽ quay về Ngũ Độc môn, ngươi cứ ở lại chỗ này tiếp tục làm tức phụ của Lý gia ta là được."
"Ta nguyện ý thành thành thật thật làm tức phụ của Lý gia." Hạ Nhược Tuyết cất giọng kiên định mà chân thành tha thiết: "Nhưng ta có một điều thỉnh cầu."
"Thỉnh cầu gì?" Lý Thủy Đạo dò hỏi.
"Cầu phu quân hãy thả Lâm Duẫn Chí." Tại thời điểm nói ra câu này, Hạ Nhược Tuyết trực tiếp quỳ xuống, thậm chí còn dập đầu với Lý Thủy Đạo.
"Ngươi cầu phu quân thả tình lang của mình ra?" Ánh mắt Lý Thủy Đạo lóe lên một tia sâu kín.
"Ta đã nguyện ý làm tức phụ của Lý gia, các ngươi có giữ Lâm Duẫn Chí lại đây cũng vô dụng, thả hắn đi đi." Trong đôi mắt của Hạ Nhược Tuyết mơ hồ dâng lên một tầng nước mắt.
Lý Thủy Đạo có chút trầm ngâm không nói.