Edit: V.O
Trước mắt Bạch Vũ bắt đầu mơ hồ không rõ, hô hấp khó khăn, một cỗ hơi thở khô nóng ở trên người nàng di chuyển.
Nàng mơ hồ biết được Hoàn Tố Âm cùng Liễu Thiệu Nguyên hạ nàng loại độc gì.
Máu của nàng có thể miễn dịch phần lớn độc tố, loại độc này tuyệt đối
không phải là độc bình thường, hơn nữa còn là loại độc Mỹ Nhân Hương bởi vì tính chất quá mức ác độc mà bị cấm sử dụng!
Mỹ Nhân Hương chỉ có thể trước dùng giải dược để tránh bị trúng độc, một khi trúng độc,
chẳng những sẽ có hiệu quả mị dược, còn có thể đánh mất toàn bộ linh
lực, làm cho linh mạch tàn phế.
Máu của Bạch Vũ có thể chống cự
được phần lớn dược hiệu, linh mạch không có việc gì, nhưng vẫn không thể tránh khỏi toàn thân khó chịu. Là do nàng sơ ý, không nên để cho Hoàn
Tố Âm đi vào.
Nàng cắn chặt môi, kiên cường chống đỡ bảo trì thanh tỉnh, một ngọn lửa nghênh diện đánh về hướng Liễu Thiệu Nguyên.
Đồng tử Liễu Thiệu Nguyên co rụt lại, lập tức đứng dậy né tránh. Thực lực
của hắn quả nhiên rất mạnh, khoảng cách gần trong gang tấc hắn vẫn có
thể tránh thoát.
”Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Hắn giận tím mặt, gọi ra một con Thanh Nhãn Miêu Yêu, lao thẳng tới Bạch Vũ.
Bạch Vũ không thể gọi ra tiểu Thanh đang trong quá trình thăng cấp, chỉ có
thể nhấc tay chắn lại, cánh tay nháy mắt bị xé rách máu tươi rơi đầy.
Nàng cắn răng một cái, đem Địa Nguyên Chân Hỏa hung hăng nện ở trên
người Thanh Nhãn Miêu Yêu.
Thanh Nhãn Miêu Yêu nháy mắt bị đốt thành một hỏa cầu, lăn lộn kêu thảm.
”Địa Nguyên Chân Hỏa?! Nàng ta từ đâu mà có?” Hoàn Tố Âm cùng Liễu Thiệu Nguyên đều chấn động.
Địa Nguyên Chân Hỏa không phải bị vị khách quý thần bí mua rồi sao? Như thế nào lại ở trên tay Bạch Vũ? Chẳng lẽ Bạch Vũ chính là vị khách quý kia?
Hoàn Tố Âm nhớ tới nàng ta nói với Bạch Vũ rằng cả đời cũng không thể đoạt
được Địa Nguyên Chân Hỏa, cả khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, thẹn quá thành
giận nói: “Bất kể nàng ta như thế nào có được, vừa vặn lấy đi một khối
đi.”
Oanh ——
Lúc này, tiểu Thanh rốt cục hoàn thành thăng cấp, mang theo ngọn lửa cuồng nộ lao ra khỏi linh mạch Bạch Vũ.
Hình thể của nó lớn thêm một vòng, giống như một con diều hâu nhìn chằm chằm con mồi, ngọn lửa khắp người giống như hào quang nơi chân trời, nóng
cháy mà đẹp mắt.
”Giết bọn họ!” Bạch Vũ lạnh như băng phun ra bốn chữ.
Một cỗ sát khí xơ xác tiêu điều đập vào mặt, tiểu Thanh kêu lên một tiếng
dài, phẫn nộ phun ra hỏa cầu thật lớn. Ngọn lửa ngút trời, uy thế cuồn
cuộn, mang theo sát ý vô tận lao thẳng tới Liễu Thiệu Nguyên.
Hỏa Diễm Thanh Điểu Nhị giai, lực phòng ngự 11, sức chịu đựng 14, lực công kích 22! Uy lực Bạo Liệt Lưu Hỏa vượt qua 30 điểm!
Liễu Thiệu Nguyên đối mặt với sát ý thình lình xảy ra, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Triệu hoán thú Thanh Nhãn Miêu Yêu muốn cứu hắn, che ở trước người hắn, lại
bị hỏa cầu trực tiếp nổ tung khiến cho sức chịu đựng tiêu hao hết, một
làn khói nhẹ bay lên rồi tan biến.
Bạo Liệt Lưu Hỏa nện ở trên
người Liễu Thiệu Nguyên, bạo liệt nổ tung, Liễu Thiệu Nguyên mất mạng
ngay tại chỗ, Hỏa Diễm Phong Bạo càn quét hết sạch, núi đá sụp đổ, phòng ốc tổn hại, dư âm khuếch tán đến cả tòa núi, phạm vi mười dặm đều có
thể nghe thấy tiếng nổ mạnh!
Bạch vũ nằm ở trong đống phế tích,
cả người nóng bỏng, khó chịu cuộn mình thành một đoàn. Tiểu Thanh dừng ở bên cạnh thân thể nàng, lo lắng dùng cái đầu nhỏ cọ cọ hai má đang nóng lên của nàng.
”Không có việc gì, qua một hồi là tốt rồi......” Chỉ cần chống đỡ qua một hồi, độc tố sẽ chậm rãi được hóa giải.
Một đạo bóng dáng màu đen như Du Long xẹt qua, dừng ở bên người Bạch Vũ. Dạ Quân Mạc đã đến, hôm nay vốn chính là ngày tốt hắn cùng Bạch Vũ hẹn
nhau, lại không nghĩ rằng Bạch Vũ đã xảy ra chuyện.
Nhìn thấy
Bạch Vũ giống như con mèo nhỏ bị thương, đáng thương cuộn mình ở trong
đống phế tích, trong lòng hắn tê rần, trong mắt dấy lên vô tận lửa giận, hối hận đã không đến sớm một chút.
Hắn cúi người xuống bế Bạch Vũ lên, Bạch Vũ lại giống như bị điện giật co rụt lại, “Đừng, đừng đụng vào ta......”
Con ngươi đen lạnh như băng của Dạ Quân Mạc trầm xuống, tâm giống như bị
cái gì hung hăng níu chặt, dùng sức đem Bạch Vũ ôm vào trong lồng ngực,“Không có việc gì, có ta ở đây.”