Đối Dịch

Chương 079: Ra tay bất ngờ, giành được thắng lợi. (2)

Chương 079: Ra tay bất ngờ, giành được thắng lợi. (2)
Soái Lãng đem so sánh với mấy nghĩa trang trong trí nhớ, quốc mộ ở Mang Sơn khá có quy phạm nghiêm ngặt, công trình kỳ hai còn đang xây dựng, không có sẵn mộ để bán.
Thanh Long Sơn, Thủy Tổ, Thiên Thượng Nhân Gian đa phần là thế, những nghĩa trang này được xây dựng mấy chục năm, phát triển ổn định, căn bản không cần làm giá.
Cho nên mánh khóe chính là ở ba nghĩa trang xa xôi, vừa hoàn thành chưa lâu, chỉ có bọn họ mới có dư thừa mộ để bán, chỉ có bọn họ mới là phía thu lợi lớn nhất trong làn sóng lên giá này.
Sao có thể làm được như thế, thứ nhất là tin tức Hoa Thần Dật tìm kiếm nơi để chuyển mộ, từng bước từng bước dẫn ông ta tới nghĩa trang cao cấp Danh Lưu, tiếp đó nữa là thần bút gọi dơi, tác thành tang lễ thế kỷ xuất hiện ....
Có tấm gương này, các ngôi mộ cao cấp khác lên giá thế nào cũng là hợp lý. Sau đó là đẩy mạnh tuyên truyền dị tượng, phóng đại tình trạng khan hiếm, tạo thành khủng hoảng nho nhỏ, mà mộ chính quy thì không còn mấy để bán nữa, dẫn tới tranh cướp, tin tức cứ từ đó mà lan đi, tất cả nghĩa trang đều tăng giá theo, thu hút số đông mù quáng cùng mấy kẻ đầu cơ nhảy vào ...
Kết quả là mộ sống đặt trước khắp nơi, nhà đầu tư kiếm chật túi.
Cái lão già lừa đảo đó, cuối cùng đến cả mình là người sát bên cạnh chứng kiến hết mánh khóe của lão ta mà cũng bị lừa thì nói gì tới người khác.
Nhìn đám đông hồi lâu chẳng hề thấy vắng đi, Soái Lãng đã nghĩ thông điểm mấu chốt trong đó, thầm chửi lão già khốn kiếp, không muốn nhận mình còn quá non cũng không được, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy điều trước mắt.
Tối ngày hôm đó lão già liên tục tỏ ra kinh ngạc, rồi hoang mang xấu hổ vì bị vạch trần, bây giờ nghĩ lại, người ta từng bước từng bước tính toán rõ ràng, đợi mình tự coi mình thông minh nhảy vào hố, đầu tiên cho một vạn, tiếp nữa lấy mười vạn ra dụ mình đánh cược ... Giờ thua trắng tay.
Mình nói mà, làm gì có chuyện người ta cho tiền mình dễ thế, một vạn đã khó nói gì tới mười vạn.
Soái Lãng thuận tay vứt hết báo chí vào thùng rác cổng nghĩa trang, nhìn lần cuối đám đông huyên náo cứ như đi họp chợ, lắc đầu cười tự trào, có vài phần bất lực đi ngược hướng bọn họ, chen lấn tới xe bus đã sắp đầy khách.
Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, chuyện trải qua mấy ngày vừa rồi khiến y không biết miêu tả cảm giác bản thân ra sao nữa.
Khi xe khởi động sắp đi, ánh mắt Soái Lãng liếc qua một tờ thông báo dán ở kiến trúc ngoài nghĩa trang, (Thông báo của cục dân chính khu XX thành phố Trung Châu về việc quy phạm quản lý chôn cất, nghiêm cấm hành vi tiêu thụ mộ sống)
Vốn đang buồn bực, Soái Lãng bị chọc cười.
Giờ thông báo còn ý nghĩa gì nữa, dư luận bị người ta thao túng rồi.
Đi đi về về, mất mấy tiếng đồng hồ, vậy là toi luôn cả buổi chiều, đợi xe bus về tới Đại Đông Quan đỗ lại, Soái Lãng lau mồ hôi trộm trên trán, giờ mới nhớ ra, trải qua nửa ngày đầy bất ngờ, khỏi luôn cảm rồi, tuy người còn uể oải, nhưng sáng khoái hẳn.
Trên đường đi suy nghĩ rất nhiều, nói ra vẫn là xót tiền thôi, một vạn đồng trong tầm tay rồi mà vuột mất, còn ù rũ vì không nhìn thấy một âm mưu ngay trước vành mắt, từ bé học hành chẳng ra sao, nhưng mà nói tới bày trò gian xảo thì xung quanh chẳng ai so được với mình.
Về sau lên đại học, rồi ra xã hội lăn lộn, thấy đủ mặt cuộc sống, y rất ít khi phải chịu thua thiệt. Chuyện nữ nhân lừa đảo kia gài bẫy y làm ma thế mạng chính là một minh chứng, muốn chơi xỏ Soái Lãng không phải là dễ. Vậy mà lần này bị người ta đùa bỡn dễ dàng, cảm tưởng cứ như Tôn Ngộ Không trong lòng bàn tay Phật Tô.
An ủi duy nhất là không phải thua tiền trên người mình, nếu không y dám tới tận nhà mà đòi lắm.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại cũng phục lão già đó thật, chuyện lớn như vậy mà làm một cách âm thầm chẳng lộ ra ngoài mảy may nào, làm người ta không phục không được.
Đúng thế, phục thật chứ đùa à, chuyện này chẳng hề vi phạm pháp luật hay phạm tội, còn chẳng phải bỏ ra mấy vốn liếng, người thường sao mà làm nổi.
Mà cho dù gán cho người ta cái định nghĩa lừa đảo thì sao nào, người ta thành công rồi, ở cái xã hội chỉ lấy thành bại luận anh hùng này, anh cứ chửi người ta đi, hỏi anh sướng hơn hay người ta đóng cửa đếm tiền sướng hơn?
Ài, Soái Lãng thở ngắn than dài đi về phía nhà thuê trọ, không muốn nghĩ mấy chuyện phiền lòng nữa, số mạng mình đã vậy rồi, chỉ có thể húp canh nhìn người ta ăn thịt.
“ Soái Lãng.” Có người gọi:
“ Này Soái Lãng, vờ vịt gì thế, không nhận ra à?” Người đó tiếp tục gọi:
Soái Lãng lúc này mới quay đầu lại, ở đầu ngõ có chiếc Buick đen bóng bẩy đang đỗ, dựa vào xe là một nam tử, trán thì hẹp, cằm thì nhọn, chính là Hoàng Hiểu trông như nhân vật hoạt hình. Hôm nay mặc vest đáng hoàng, râu ria cạo hết, khác hẳn bộ dạng khỉ đầu chó mà em gái tiếp thị mộ hình dung.
Hoàng Hiểu thấy gọi hai lần mà Soái Lãng không để ý, chạy tới kéo tay:” Làm gì thế hả? Gọi điện thoại mà không nhận máy.”
“ A, không mang.” Soái Lãng sờ túi, lúc đó đi vội quá quên béng mất:
“ Biết tôi tìm ậu làm gì không?” Hoàng Hiểu nheo mặt cười, cái điệu cười trên đau khổ của người khác:
Soái Lãng làm chuyện y giỏi nhất, làm bộ mặt ngốc nghếch lắc đầu:” Không biết.”
“ Bảo ậu không có văn hóa, cậu lại không chịu thừa nhận, thầy cha bảo tôi thông báo với ậu, ậu thua rồi, mười vạn khỏi cần nghĩ tới nữa, ngay cả một vạn cũng đừng mơ luôn.” Hoàng Hiểu cười đểu, đợi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên và thương tâm tột độ của Soái Lãng:
Có điều hắn thất vọng rồi, Soái Lãng ngơ ngơ ngác ngác đáp:” Ừ, biết rồi, cũng chẳng định lấy, có phải tiền của tôi đâu.”
“ Này, khoan, khoan ...” Thái độ của Soái Lãng làm Hoàng Hiểu chẳng có tí tẹo cảm giác thành tựu nào, nói thẳng luôn:” ... Tôi thấy phải nói cho ậu biết, thầy cha nói bây giờ có thể nói cho cậu rồi, kỳ thực ông chủ Phùng Sơn Hùng chính là đệ tử của thầy cha, là huynh đệ của ông chủ tôi Khấu Trọng, mười mấy năm qua luôn là thế.”
“Nghĩa trang Danh Lưu là do Lão Phùng liên hợp với hai nhà Kỳ Phúc, An Trạch đầu tư. Thầy cha nói, ậu đã đoán ra hết, chỉ là không đoán ra phần to là ở ba nghĩa trang kia. Không ngại nói cho cậu, ba nghĩa trang kia bán được hơn 8000 ngôi mộ, mỗi nhà kiếm 1000 vạn, còn kinh hơn cả đầu tư địa ốc, lợi nhuận trên 400% ... Có biết ba nhà kia hiếu kính thầy cha bao nhiêu không ...”
Nói tới đó cố ý dừng lại, giơ 4 ngón tay lên kích thích Soái Lãng.
Q1 - Chương 080: Ra tay bất ngờ, giành được thắng lợi. (3)
Soái Lãng vẫn thái độ như xác chết trôi sông ấy, uể oải ái:” Ừ, biết rồi, tôi đi đây.”
“ Này ... Đừng đi chứ, đã nói hết đâu.” Hoàng Hiểu bị bộ dạng của Soái Lãng làm thất vọng vô cùng, nắm vai y kéo lại:
Soái Lãng bĩu môi:” Anh không nói hết một lần được à, vênh váo với tôi hay lắm à, có bản lĩnh đứng giữa đường mà hô to lên, các người nghe đây, tôi đẩy giá mộ kiếm được vài trăm vạn, toàn là tiền người chết đấy, các người có thèm không?”
“ Thôi, thôi ... Không nói chuyện này nữa.” Hoàng Hiểu nghe mà xấu hổ, bịt miệng Soái Lãng lại, rút ví ra đưa cho Soái Lãng một phong bì:
“ Thế còn được, ăn chia hả ... Sao mà ít thế, không phải phí chia tay tới một vạn à, thế này thì được bao nhiêu?” Soái Lãng không cầm, sờ qua thấy mỏng mỏng ném trở lại luôn:
Hoàng Hiểu trừng mắt lên, nhặt phong bì:” Phí chia tay cái gì, vớ vẩn ... Thầy cha nói, chuyện trước kia coi như bỏ qua, cho cậu cơ hội làm lại từ đầu. Đó là 3000, từ giờ trở đi tính là tháng mới, lương vẫn như cũ.”
“ Nói với ông ấy, lương tháng một vạn, ít hơn không làm.” Soái Lãng vênh váo hết cỡ:
“ Ậu ... Ậu bình thường kiếm được bao nhiêu, cho ậu 3000 là không ít rồi, 3000 đủ kiếm em gái trợ thủ xinh đẹp, đừng có thấy cho ậu thể diện ậu lên mặt nhé, hối hận không biết đi đâu mà tìm đâu.” Hoàng Hiểu nửa dọa nửa khuyên:
Soái Lãng hừ một tiếng đi luôn, đang bực mình đây, ca ca thèm vào ấy, ca ca là người có nguyên tắc.
Hoàng Hiểu đuổi theo, lại kéo Soái Lãng lần nữa:” Huynh đệ, đừng làm quá, chuyện làm ăn thế này bao năm mới có một lần, cho ậu biết, đi theo thầy cha, tha hồ kiếm tiền ... Đám huynh đệ chúng tôi đều theo thầy cha mà phất lên.”
“ Biến đi, làm như tôi không sống nổi ấy, trông tôi giống người không kiếm được 3000 à?” Soái Lãng khịt mũi từ chối:” Thầy cha anh là cái loại gì, tôi nhìn ra lâu rồi, anh tin không?”
“ Tôi biết ậu muốn nói thầy cha là kẻ lừa đảo, có điều là kẻ lừa đạo rất có thành tựu, điểm này ậu không thể phủ nhận, đúng không? Giờ có mấy người đi theo chính đạo mà làm giàu được, sao ậu không thử xem?”
“ Không phải, ý tôi nói là, thầy cha anh hình như hai ba năm gần đây mới nổi lên đúng không?”
“ Đúng.”
“ Vậy trước đó, tôi biết ông ta ở đâu, tôi có thể nói ra lai lịch của ông ta đấy, anh tin không?”
“ Không thể nào, ậu thì mấy cái tuổi đầu chứ.”
“ Không tin chứ gì?”
“ Không tin.”
“ Vậy đánh cược không? Cược cái xe Buick của anh, thêm vào 3000.”
“ Vậy ậu thua thì sao?”
“ Nếu tôi thua tôi theo anh miễn phí luôn, tiền lương của tôi là của anh ... Anh thua thì tiền là của tôi, tôi lái xe của anh một tuần.” Soái Lãng đảo mắt một phát có ngay tính toán, cái xe này sẽ giúp y khối việc đây, làm việc phải như lão già, phải chuẩn bị trước thì phần thắng mới cao:
Hai người nói vài câu, bắt đầu không thoải mái rồi, Hoàng Hiểu tuy thấy không có khả năng Soái Lãng biết cái gì, nhưng mà cược hơi lớn nên do dự, dù sao hắn chỉ là tài xế, không phải ông chủ.
Soái Lãng khiêu khích:” Bằng vào kiểu của Cố Thanh Trì sao bồi dưỡng được nhân vật đủ can đảm, có 3000 thôi đã bị dọa rồi. Biến đi, tránh xa tôi một chút, bằng vào bộ dạng của anh còn làm ra vẻ kiếm được mấy trăm vạn, ai tin?”
Hoàng Hiểu quả nhiên trúng bẫy:” Cược thì cược, thua thì lên xe theo tôi, làm miễn phí một tháng, mẹ nó chứ, ai sợ ai.”
“ Thế mới là đàn ông chứ ... Lại đây tôi nói cho anh biết.” Soái Lãng ngoắc ngoắc ngón tay, ra vẻ thần bí gọi Hoàng Hiểu tới gần, sau đó thì thầm vài câu:
Trong tích tắc Hoàng Hiểu như bị sét đánh, rùng mình một cái, kinh hoàng nhìn Soái Lãng, tựa như không thể tin nổi điều vừa nghe, khói cần nói, khẳng định là đúng rồi.
“ Nhìn bộ dạng của anh đi, vậy mà còn đòi tới trước mặt tôi ra vẻ oai phong ... Tiền của tôi rồi nhé.” Soái Lãng nói xong giật ngay phong bì trên tay Hoàng Hiểu, lấy ra đếm, đúng là 3000, Hoàng Hiểu vươn tay ra định lấy lại, y càng rộng rãi trả lại luôn:” Muốn quịt à, vậy cầm đi, thế nên tôi mới không tin các người.”
“ À, không.” Hoàng Hiểu chỉ là đưa tay theo bản năng, chưa hết sốc:” Dám chơi dám chịu.”
“ Vậy đưa chìa khóa xe đây.” Soái Lãng đòi nợ:
Hoàng Hiểu bấy giờ mới cuống lên:” Xe, xe không phải của tôi.”
“ Tôi cũng có lấy đâu, tôi chỉ lái một tuần, lại định quịt à? Tôi nói này, anh đừng làm trò mất mặt vậy chứ, anh xem đi, anh hơn tôi bao nhiêu tuổi? “ Soái Lãng được lý không tha người:” Anh nhớ lại lúc anh mới tới tìm tôi, anh vênh mặt thế nào? Bây giờ lại thành ra thế này, đừng để tôi nói anh tiểu nhân đắc chí nhé ...”
Hoàng Hiểu hết chịu nổi:” Ậu biết lái xe không?”
“ Anh nói đùa đấy phải không? Tôi không mua nổi xe, chẳng lẽ không mua nổi bằng lái? Xem đi, lái xe lâu năm rồi ...” Soái Lãng nhét tiền vào ví, rút bằng lái ra, cái xe này y lấy chắc rồi:
Hoàng Hiểu chỉ là lái xe cho ông chủ, thân phận nha hoàn cầm chìa khóa làm sao quyết được chứ? Trước kia hắn không tiếp xúc trực tiếp với Soái Lãng, không ngờ y khó chơi thế này.
“ Thôi bỏ, không đưa thì thôi ... Tôi đem câu vừa nãy nói cho Hoa Thần Dật, không thì phó tổng Trần, hoặc mỹ nữ thư ký, xem đám người các anh kiếm ăn thế nào. Có biết huynh đệ đây trước kia làm gì không? Thiếu chút nữa thi đỗ vào trường cảnh sát, không thi được cảnh sát, thiếu chút nữa làm xã hội đen.” Soái Lãng đổi chiến thuật đe dọa:” Anh đợi đó, tôi về gọi điện thoại.”
“ Ê, ê, đừng mà ... Này, cho cậu, lái cẩn thận vào, đừng để bị xước xe nhé.” Hoàng Hiểu bất lực đưa chìa khóa ra:
Soái Lãng tịch thu luôn, cười ha hả nhảy vào xe, mời sờ cái vô lăng mà mê, trời đất chứng giám, y mơ có một cái xe lâu rồi, thấy Hoàng Hiểu đứng gục mặt trên vỉa hè lại không đành lòng, lấy ví ra mượn hoa hiến phật rút tờ 100, hai tay kẹp tiền đưa ra cửa sổ xe rất phong cách đại gia:” Tự bắt xe mà về đi, một tuần sau tới chỗ tôi lấy xe. Không phải tôi không nể mặt anh, anh nhìn thấy rồi nhé, chỉ một phút tôi kiếm được 3000, anh lấy lương tháng 3000 mời nổi tôi không?”
“ Ậu, ậu ..... được lắm.” Hoàng Hiểu chỉ mặt Soái Lãng, định nói một câu hăm dọa nào đó, cuối cùng không dám nói, quay đầu chạy đi luôn:
Soái Lãng huýt sáo, thản nhiên như không lái xe về tiểu khu, thoáng cái kiếm được 3000 tiền bất nghĩa rồi, khoản này y không định giữ riêng, đỗ xe dưới lầu bấm còi liên hổi, thò đầu ra ngoài gọi lớn:” Lão đại, lão tam, lão tứ … mát xa xông hơi, ăn uống ca hát, có tham gia không, không cần mang tiền, mang người theo là đủ.”
Tức thì có liền mấy cái đầu từ cửa sổ thò ra ngoài, trong đó ba cái đầu quen thuộc, nhìn thấy Soái Lãng ngồi trên xe đắt tiền la hét ầm ĩ, rầm rầm chạy xuống lầu.
………. …………..
Hôm nay dừng ở đây nhé, truyện này mọi người đợi mình đăng tầm 300 chương hãy vào đọc, lúc đó mới bắt đầu hay, đoạn đầu chỉ tạo dựng bối cảnh, giới thiệu nhân vật là chính.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất