Chương 136: Khó Hiểu
"Không, ý của ta là, thân là Thánh Tử Ma Đạo, chẳng lẽ ngươi muốn làm một người tốt sao? Nếu không tại sao ngươi lại ngăn cản chúng ta? Còn giết chết bọn ta trước khi chúng ta ra tay với người trong thành, thậm chí còn hăng hái hơn cả đạo tu."
Viên Chấp ở trong đầu lâu nhìn Chu Tự.
Nghe đối phương hỏi như vậy, Chu Tự đột nhiên cười hai tiếng:
"Ngươi biết cha ta là ai không?"
"Ý ngươi là gì?"
Viên Chấp khó hiểu.
"Cha ta là chuyên gia về Ma Đạo, trùm phản diện của tu chân giới, vậy ngươi nói ta là ai?"
Chu Tự lại hỏi.
"Thánh Tử Ma Đạo?"
Viên Chấp trả lời.
"Đúng thế. Ta là Thánh Tử Ma Đạo, cha ta là chuyện gia về Ma Đạo, con theo cha. Cha ta muốn giết ngươi, ngươi sẽ hỏi hắn lý do sao? Cùng một đạo lý, ta chính là Thánh Tử Ma Đạo, giết ngươi cần lý do sao? Ta muốn làm gì cần gì phải giải thích với ai? Ngươi chỉ cần hiểu một điều, ta tới để giết ngươi, còn ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta, dâng đầu của ngươi lên là đủ."
Nói xong, dưới ánh mắt khiếp đảm của đối phương, Chu Tự đâm Phương Thiên Kích xuống.
Sụt!
Phá Thiên Chiến Kích cắm vào trong đầu nâu trắng hếu.
Rắc!
Một tiếng vỡ trong trẻo vang lên, đầu lâu hóa thành bụi phấn.
Đối phương ngay cả không kịp kêu thảm, triệt để tan thành mây khói.
Không ngược dã quái.
Chu Tự thu kích, xử lý xong dã quái, ngoài đặc hiệu đánh không lại dã quái ra, hết thảy đều rất hoàn mỹ, câu nói cuối cùng càng khiến hắn thỏa mãn.
Đến đây là đủ rồi, nói nữa sợ hắn cạn từ rồi.
Nhưng mà đúng là hắn muốn làm một người tốt, nhưng hắn không có ý định chứng minh với người ta mình là người tốt.
Hắn đã xem rất nhiều tiểu thuyết, phim truyền hình.
Hiểu được một đạo lý.
Chứng minh với người khác mình là người tốt, đồng nghĩa với việc buông xuống vũ khí của mình, mặc cho người ta chém giết.
Cuối cùng vẫn sẽ muốn bị bức thành nhân vật phản diện.
Việc gì phải vậy?
Hắn rất hiểu.
Nhân vật phản diện quay đầu, luôn có người hoài nghi thăm dò.
Ví như một cái ly thủy tinh rất dày dặn, bảo rơi xuống một tí sẽ không vỡ, sau đó họ đều muốn xem xem bao giờ cái ly đó sẽ vỡ.
Mức độ thăm dò sẽ càng ngày càng cao.
Đến khi vỡ rồi mới thôi.
Lùi một vạn bước mà nói, chính đạo không có cô gái hắn thích, hắn không có việc gì chuyển trận doanh làm gì?
Tình yêu mới làm cho người ta ngốc nghếch.
…
Thành nam, ở trên cây.
Chu Ngưng Nguyệt nghe lời nói của Chu Tự, khóe miệng lộ ra ý cười.
"Nói tốt quá rồi, quả nhiên là Thánh Tử Ma Đạo. Để tỷ tỷ đây giúp ngươi truyền bá ý niệm của Thánh Tử một chút nào.”
Ngay khi đối phương phát ra câu hỏi, nàng còn nghĩ rằng Chu Tự tuổi còn nhỉ sẽ lâm vào bẫy của đối phương, nào ngờ đến hắn lại trả lời tốt đến vậy.
Nhìn qua không giống người tốt chút nào.
Nghĩ vậy, nàng bắt đầu sửa đổi trận pháp, sửa chữa âm thanh ban nãy, sau đó bắt đầu truyền bá đi những nơi khác.
Để họ biết rằng, Thánh Tử Ma Đạo là nhân vật tầm cỡ nào.
“Lần truyền bá này phải giặm thêm chút mắm muối mới được, cũng không biết gần đây còn có tu chân giả nào khác hay không.”
Làm xong tất thảy, Chu Ngưng Nguyệt bèn ăn thêm một quả nho xanh.
“Ôi….”
Nàng híp mắt lại, quả này chua thật đấy.
Lại ăn thêm hai quả nữa, nàng phát hiện chúng đều rất chua.
“Không ăn nữa, đem về cho Chu Tự ăn.”
Cất nho xanh lại, nàng lại lấy dưa hấu ra, vẫn là dưa hấu ngọt hơn.
Cho dù không ngọt thì cũng không bị chua.
Thu Thiển đang đi trên đường, bên dưới chân nàng tràn đầy thi cốt.
Đám này đều là do nàng xử lý, cũng sắp hết rồi.
Tốn thêm chút thời gian nữa là ổn thoả rồi.
Chẳng qua ngay khi nàng muốn tiếp tục động thủ, trên không trung đột nhiên truyền đến âm thanh.
Có liên quan đến linh khí, chỉ cần là tu chân giả đều nghe được.
Giọng nói trầm thấp thống khổ, tựa như đang chất vấn:
“Ta không hiểu, ngươi là Thánh Tử Ma Đạo cao quý, sao lại muốn gây phiền phức cho chúng ta?”
Thu Thiển ngẩng lên nhìn trời, đây là trận pháp truyền âm thanh, mà còn liên quan đến Thánh Tử.
“Là thủ đoạn của Nguyệt tỷ?”
Không cần nghĩ nhiều cũng biết chắc chắn là do Nguyệt tỷ làm, đây là đang tạo thanh thế vì Thánh Tử sao?
Nhưng mà nàng cảm thấy gần đây thanh thế của Thánh Tử đã nổi như cồn rồi, còn phải làm thế nữa sao?
Còn nữa, muốn trả lời vấn đề này thế nào đây?
Rất nhanh nàng đã nghe thấy một giọng nói vang vọng, khí thế kinh người:
“Ta chính là Thánh Tử Ma Đạo, giết ngươi còn cần lý do sao? Ta muốn làm gì còn cần phải giải thích với người khác sao? Ngươi chỉ cần hiểu rõ một chuyện là, ta đến đây là để giết ngươi, ngươi cứ an tâm phối hợp cùng ta, dâng đầu ngươi lên là đủ rồi.”
Thu Thiển nghe thấy lời này, nhất thời cảm thấy Thánh Tử này giống hệt như lời bàn tán của giới phản diện.
Mà Chu Tự lại một lòng muốn giúp dân xử lý dã thú, là nhân sĩ chính nghĩa.
“Nghĩ kỹ lại thì cũng giống, lúc xử lý chó hoang mèo hoang hắn cũng không hề hỏi ý kiến của bọn chúng.”