Chương 145: Ngạo Nghễ
Sau đó công lực ngàn năm dao động, bắt đầu vận chuyển theo phương thức vận chuyển của Đấu Giả thất phẩm.
Tất thảy đều rất thuận lợi, có điều lần vận chuyển này dường như bao quát quanh người, thời gian sẽ lâu hơn lần trước một chút.
Hồi lâu sau công lực ngàn năm vận chuyển tới thời khắc cuối cùng, bắt đầu tụ vào đan điền.
Có thể thăng cấp lên Đấu Giả thất phẩm hay không đều trông vào lúc này.
Cái này không phải trăm phần trăm thành công, cho dù là thăng cấp ở trạng thái tốt nhất cũng sẽ như vậy.
Bởi vì hắn không thể xác định ma chủng có thể chịu nổi hay không.
Công lực ngàn năm tụ lại trong đan điền, bắt đầu dũng mãnh lao về phía ma chủng óng ánh ánh vàng, cảm nhận được luồng sức mạnh ma chủng gian nan nuốt vào, tựa như đang thử mở rộng dạ dày của nó, thử khiến mình tăng thêm một vòng, kiên cố thêm một chút.
Rất gian nan.
Ban đầu nó còn cố gắng nuốt vào, về sau chính là bị cố nhồi nhét vào.
Nó không ngừng khổ sở giãy dụa.
Tiếp sau nó run rẩy tại chỗ một hồi rồi bất động, nhét thêm chút nữa vào co thể sẽ là trực tiếp giết chết nó.
Cũng may tất cả sức mạnh đều đã đi vào trong.
Không bao lâu kim quang bắt đầu biến mất, ma chủng theo đó lớn thêm một vòng.
Luồng sức mạnh mới từ trong ma chủng tuôn ra, nhưng đang được xả van.
Nếu sức mạnh lúc trước được ví như dòng suối nhỏ, thì lần này chính là một dòng sông nhỏ.
Sức mạnh có thể dùng càng nhiều, đặc hiệu tự nhiên cũng trở lên rõ ràng, như vậy mới có thể tinh thông thuật pháp, mở ra đặc hiệu.
Khi đã xác định ma chủng không có vấn đề gì, Chu Tự mới mở mắt ra.
"Nếu không có vấn đề gì, vậy bây giờ ta đã là Đấu Giả thất phẩm."
Chu Tự có chút mới lạ.
Ngược lại cũng không vội phô trương rõ ràng đặc hiệu, chủ yếu là để sức mạnh của ma chủng ổn định hơn một chút.
Chút nữa lại mở ra.
Xem thời gian một cái, tiện thể uống hớp nước.
Ba giờ hai mươi sáu phút sáng, dở dở ương ương.
Thức đêm thì quá mức, đi ngủ lại quá muộn.
Rót chút nước uống xong, Chu Tự định thử một chút đặc hiệu Phá Thiên Ma Thể.
Hắn lấy Phá Thiên Chiến Kích ra, vừa mới lấy ra thì Phá Thiên Chiến Kích lại đột nhiên xuất hiện dị biến.
Trong chiến kích có cái gì đó thuận theo tay hắn tiến vào trong thân thể, phương hướng hình như vào đan điền.
"Chuyện gì đang xảy ra?"
Nghĩ nghĩ hắn cảm giác như là dã thú thấy đồ ăn, muốn cướp lấy nhai ngấu nghiến.
Đây cũng là một kẻ thích ăn đồ vật?
Bởi vì không có kiến thức về phương diện này, hắn cũng không rõ lắm đối phương định làm gì.
Cứ nhìn xem trước đã.
Chỉ cần thứ trong cơ thể không lợi hại hơn công lực ngàn năm, thường đều sẽ không có vấn đề gì.
Sau đó hắn thấy thứ bên trong Phá Thiên Chiến Kích hệt như hung thú vậy, hoành hành trong thân thể hắn, chỉ là năng lực có hạn, khắp nơi đều bị công lực ngàn năm cản trở.
Xuất phát từ hảo tâm, Chu Tự mở cho nó một lối thẳng đến đan điền.
Chẳng bao lâu, Phá Thiên hung thú vào tới đan điền, mục tiêu là ma chủng.
Như gặp được mỹ vị.
Mà cảm giác được sức mạnh từ đâu tới, ma chủng dường như có chút sợ sệt, nhỏ yếu bất lực lại đáng thương, muốn tránh né.
Đây là vừa mới vượt qua tử kiếp lại gặp ngoại địch.
Nhìn thấy ma chủng sợ hãi, hung thú lại càng ngạo nghễ, nó phóng vọt lên lao về phía ma chủng.
Định cho ma chủng đẹp mặt, sau đó cắn xé.
Đối phương khí thế hùng hổ, ma chủng run sợ, chỉ có thể núp ở một bên ôm đầu chịu đánh.
Bốp!
Bàn tay Phá Thiên hung thú đánh tới, sau đó…Đến cả da của ma chủng cũng không chịu nổi.
Ma chủng cùng hung thú giống như đều ngây người, rất nhanh Phá Thiên hung thú lại một lần xuất thủ, lần này gia tăng cường độ.
Bốp!
Vẫn không có cái gì phát sinh.
Lúc này ma chủng dường như dũng cảm hơn, đối phương đánh nó không đau.
Tiếp đó sức mạnh của ma chủng ào ào bộc phát, sức mạnh điên cuồng phun trào trực tiếp ấn Phá Thiên hung thú trên mặt đất không ngừng quật xuống.
Sức mạnh cuồng bạo không gì sánh được, bừa bãi tàn phá bốn phương.
Phá Thiên hung thú bị xé nát, chỉ còn thoi thóp.
Chu Tự cảm thấy, ma chủng hiện tại đã rất cường đại bành trướng dũng cảm, ai tới cũng có thể giẫm đạp.
Sau đó hắn lại ném khối công lực ngàn năm qua, ma chủng này không hề run sợ, điên cuồng hấp thu, sau đó…
Ma chủng lại bắt đầu giả chết.
Không có tiền đồ.
Có điều trạng thái tốt hơn nhiều, xem ra làm một đầy tớ của xã hội cũng cần được giải trí.
Tiền lương, tiền thưởng, giải trí, một thứ cũng không thể thiếu.
Vậy liền bồi dưỡng thêm Phá Thiên hung thú, cho nó chút tiêu khiển những lúc tăng ca.
Về phần Phá Thiên hung thú đã bị hắn ném về.
Dường như sợ mất mật rồi, nhưng không việc gì, hôm nào khôi phục lại lại cho vào trong đan điền.
Rào!
Lộp bộp lộp bộp!
Bên ngoài mưa rào tầm tã, giọt mưa lớn như hạt đậu hung hăng đập xuống đất mặt, trời còn nổi gió lớn.
Bão à?
Không còn cách nào khác, Chu Tự đành thu Phá Thiên Chiến Kích lại, thuận thế đứng dậy đi đến ban công, định thu quần áo vào, đề phòng bị xối ướt.
Nhưng mà lúc thu quần áo thì nhìn thấy đồ lót của Thu Thiển.
Hắn đang nghĩ vật này thu vào nên để chỗ nào?
Ghế sô pha hay là trong phòng?
"Ngươi thích màu hồng hay màu đen?"
Đột nhiên có tiếng nói ghé sát vào lỗ tai hắn.
"Màu hồng."
Chu Tự trả lời.
Sau đó hắn quay đầu thấy được cá nhìn khinh bỉ của Thu tỷ.
"…"
Được rồi, ngươi hiểu.