Chương 149: Mua Đồ
“Ta cố ý để lại đấy, vậy ngươi mới biết là ta mới mua, chứ không phải có sẵn.”
Thu Thiển quay đầu nhìn Chu Tự với nụ cười xấu xa.
Chu Tự:
“...”
Biết rồi, ngươi rất hiểu ta.
Sau đó Thu Thiển đi vào phòng bếp dọn đồ ăn ra. Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Chu Tự, lên tiếng chỉ đạo:
“Lúc nãy ngươi nên kéo tay Thu Thiển, sau đó dồn nàng đến bên tường, nói bằng khẩu khí của Thánh Tử Ma Đạo: Cô gái, ngươi quyến rũ ta thành công rồi.”
Chu Tự:
“...”
Vẫn là Nguyệt tỷ lợi hại.
Ăn cơm thôi.
Trên bàn ăn, Thu Thiển xới thêm cơm cho Chu Tự:
“Ngày mai đến nhà các ngươi, ta có phải mang quà không?”
“Ồ, nói đến việc này, ta phải đi mua ít đồ. Đi làm lâu ngày về nhà cũng nên mua gì đó.”
Thu Thiển không nói thì Chu Tự sẽ về tay không.
Đến lúc đó họ hàng thân thích đến chơi, lại so sánh với con nhà người ta, mẹ sẽ có cái cớ để nói hắn. Mua quà về, mẹ sẽ không tìm được cái cớ nào. Mình làm hết việc nên làm, không có bản lĩnh lớn gì thì còn cách nào.
“Ngươi muốn mua gì?”
Thu Thiển hỏi.
Biết Chu Tự mua gì thì nàng cũng dễ tham khảo.
“Mang một chai rượu xái và một thùng sữa bò nguyên chất cao cấp là được.”
Chu Tự suy nghĩ nói.
Thu Thiển nhìn Chu Tự, nhất thời không nói gì.
“Có gì không ổn hả?”
Chu Tự hỏi.
“Cha ta là cự phách ma đạo, Thu Thiển cảm thấy tặng những thứ đó thì quá bình thường.”
Chu Ngưng Nguyệt đổi đĩa thức ăn đã hết trước mặt mình với đĩa thức ăn trước mặt Chu Tự.
“Nhưng các ngươi có tặng được thứ mà cự phách Ma Đạo thiếu không?”
Chu Tự hỏi.
Trong ấn tượng của hắn, đâu cần phiền phức vậy? Mua cho cha chai rượu giả, cha cũng rất vui.
“Tặng được.”
Chu Ngưng Nguyệt nhìn về phía Thu Thiển và Chu Tự nói:
“Cự phách Ma Đạo thiếu cháu nội, chỉ có hai ngươi mới tặng được.”
Chu Tự:
“...”
Thu Thiển:
“…”
Cuối cùng họ vẫn tặng chai rượu xái và sữa bò như Chu Tự nói, Thu Thiển theo hắn là được. Nếu thực sự không ổn thì mỗi người họ mang một ít. Dù sao Thu Thiển cũng sống với hắn, chắc chắn phải ở thành phố bình thường, chứ không phải đến sống ở ma môn.
Nhập gia tùy tục.
Ăn xong bữa tối, Chu Tự bắt đầu học chữ viễn cổ, Thu Thiển nói với hắn đã học được một nửa cuốn Hoang Cổ Kinh Thế Thư, qua khoảng thời gian nữa thì có thể đọc hiểu quyển sách này. Tốc độ học tập rất nhanh.
Chu Tự gật đầu, chờ học xong quyển sách này, sau đó có thể giãn dần tốc độ học.
Thực ra mỗi ngày học cùng Thu Thiển cũng rất vui vẻ.
Tuy rằng Thu Thiển động một chút là giở tính xấu xa, nhưng không đáng ghét chút nào. Thậm chí khiến hắn cảm thấy quay về thời thanh xuân. Nhớ lại thời thanh xuân của hắn, ngoại trừ đi học thì là học võ sau đó đánh dã thú.
Hồi còn đi học, vào giờ tự học buổi tối, người khác nói chuyện với bạn gái thì hắn cắm đầu học, người khác bắt đầu yêu đương thì hắn vẫn cắm đầu học, người khác chia tay tìm bạn gái mới rồi mà hắn vẫn vùi đầu học, à, có lẽ lúc đó hắn đang đọc tiểu thuyết. Sau đó tốt nghiệp...vẫn còn chưa hưởng thụ hết thú vui thời học đại học, hồi thần lại, hoàng hôn buông xuống, thời thanh xuân của hắn đã trôi qua.
Bây giờ có Thu Thiển, bắt đầu giờ tự học buổi tối, nhưng khác với trước đây, lần này có mỹ nữ bên cạnh.
“Ta đã đọc quyển sách này mấy lần rồi, cảm thấy cũng không có gì, tại sao nó lại nổi tiếng vậy?”
Thu Thiển ngồi bên cạnh Chu Tự dựa vào sofa mở quyển Hoang Cổ Kinh Thế Thư nói.
Lần này nàng không mặc váy nên nàng ngồi co hai chân lên, có thể đặt sách lên đầu gối.
Vì phải dạy Chu Tự nên nàng phải đọc hết quyển sách này trước. Thực ra nếu không phải Chu Tự xin quyển sách này đến, với thực lực địa vị của nàng cũng không được đọc nội dung của quyển sách này. Đừng nói là nàng, giới tu chân giới không có mấy người có thể đọc được quyển sách này.
Từ xưa đến nay có rất nhiều người suy đoán nội dung hoặc sức mạnh của cuốn sách. Nhưng thực tế không có ai biết nội dung cụ thể của cuốn sách này. Những người biết nó cũng không nói với người khác. Dù sao những người có quyển sách này hoặc là từng đọc quyển sách này đều là những người giỏi nhất giới tu chân.
Nhưng theo nàng thấy thì quyển sách này có tiếng mà không có miếng.
“Ta lại thấy khác, tuy quyển sách này viết lung tung, nhưng rất thú vị, còn chạm đến lòng ta.”
Chu Tự nói.
Trời giáng xuống mưa trí tuệ cũng viết ra, có thể không thú vị sao?
Sau khi trả Kinh Thế Thư cho Chu Tự, Thu Thiển lấy tài liệu đọc một lúc, sau đó đột ngột hỏi một câu:
“Cha mẹ ngươi thích con dâu như nào?”
Chu Tự quay đầu nhìn sang Thu Thiển, có chút bất ngờ, thì ra Thần Nữ Ma Đạo cũng để ý chuyện này ư?
“Không biết.”
Chu Tự lắc đầu:
“Họ chọn ngươi, có lẽ thích người giống ngươi.”
“Như ta?”
Thu Thiển hỏi.
Nói xong nàng lấy kẹo mút cho vào miệng, lúc nào căng thẳng Thu Thiển sẽ ăn kẹo mút, vui vẻ cũng ăn, Chu Tự nghĩ trong lòng.