Chương 173: Viễn Cổ Văn
Hẳn là nó nên ở yên tại chỗ chờ đợi. Nhưng nếu thật sự chỉ ở yên tại chỗ chờ đợi như vậy thì nó vĩnh viễn chỉ có thể túm được góc áo của gia mà thôi, chứ không thể nào theo gia xông pha khắp nơi khắp chốn được.
Không vào hang cọp thì làm sao bắt được chó của cọp?
Sau đó Đại Địa Thần Khuyển đi theo Chu Tự vào rừng cây.
Chu Tự cũng không để ý lắm, Đại Địa Thần Khuyển dám đi vào thì cũng là chuyện bình thường.
Dù sao thì tiếng tăm của nó vang như thế cơ mà.
Sau khi vào khu rừng cây, hắn cũng có một cảm giác tương tự như Thu Thiển, im ắng không một tiếng động.
Vả lại còn có ánh trăng chiếu rọi xuống dưới.
Là ánh trăng trắng sáng.
"Cho đến giờ thì mọi thứ đều rất khớp với những gì Thu Thiển nói."
Trong đầu đã có tính toán, Chu Tự bèn tiếp tục đi về phía trước, toàn bộ rừng cây chỉ có tiếng bước chân của bọn họ.
Đại Địa Thần Khuyển nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy nơi này có gì đó không bình thường.
Dường như sẽ là thứ khiến cho con người ta kinh hoàng.
Nếu không có gia ở đây thì chắc chắn nó sẽ không dám đi tiếp vào bên trong.
Một lát sau, họ đi đến trước một tấm bia đá, ở nơi này còn có một đàn tế.
"Dâng lên vật tế bằng xương bằng thịt mới có thể vào."
Chu Tự đọc dòng chữ khắc trên tấm bia đá.
Đây là viễn cổ văn.
May mà hắn có thể nhận ra tất cả những chữ này.
Thế nhưng, vật tế bằng xương bằng thịt thì hắn không có, vậy nghĩa là phải trở về lấy hay sao?
Hắn vươn tay chạm vào phía trước thì phát hiện ra có một thế lực vô hình nào đó đang cản đường mình.
Xem ra thật sự cần có vật tế bằng xương bằng thịt, quay về thì phiền phức quá.
Hấn quay đầu nhìn về phía Đại Địa Thần Khuyển.
Đại Địa Thần Khuyển không mù chữ, tất nhiên cũng có thể đọc hiểu viễn cổ văn.
Vào lúc Chu Tự liếc mắt nhìn qua, hai cái đầu của Đại Địa Thần Khuyển cùng nhìn về phía cái đầu thứ ba.
Cái đầu thứ ba nhìn vào hai cái đầu kia của mình và nói:
"Ta đã từng nhìn thấy chó rồi, nhưng chưa thấy con chó nào như các ngươi."
Răng rắc!
Hai cái đầu kia kéo đứt cái đầu thứ ba.
"Gia, thế này là có tế phẩm rồi, ta được đại địa bảo vệ, ngày mai sẽ mọc lại ngay."
Đại Địa Thần Khuyển không thèm để ý mà nói.
Vì gia, mất một cái đầu cũng chẳng là gì.
Chu Tự khá cảm động:
"Trong tương lai, nếu có người hoặc là động vật hoang tới làm phiền ngươi thì đi tìm ta."
Giang hồ nhi nữ giảng nghĩa khí.
Nghe thấy câu này, Đại Địa Thần Khuyển cảm động đến mức suýt khóc.
Cuối cùng cũng có một chỗ dựa vững chắc rồi.
Sau đó, Chu Tự không cảm nhận được lực cản nữa, nơi này thật sự rất thần kỳ.
Tiếp đến vẫn là sự yên lặng bao trùm, không có tiếng côn trùng hay âm thanh chim hót trên cây, lại càng không có một làn gió nào thổi qua lá cây.
Dường như tất cả mọi thứ đều đã bị cố định lại.
Qua một khoảng thời gian, Chu Tự nhìn thấy cả một vùng hoa Bỉ Ngạn, có ánh sáng màu đỏ lộ ra bên ngoài, tầm mắt cũng tương đối trống trải.
Chốc lát sau, ngoài bìa rừng, Chu Tự nhìn thấy hoa Bỉ Ngạn bạt ngàn sơn dã.
Mà ở bên trong hoa Bỉ Ngạn, rất nhiều xác ướp đang nhìn về phía hắn, có vẻ như là đang muốn xác định xem hắn có phải là người phe mình hay không.
"Gia, những xác ướp lần trước ta nhìn thấy cũng chính là loại này, thuật pháp bình thường không thể gây một chút sát thương nào lên chúng được."
Đại Địa Thần Khuyển lập tức nói.
Nó đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Lúc này, những xác ướp kia cũng đã xác định rằng Chu Tự không phải người phe mình.
Soạt!
Tất cả đồng thời quay người lại và bắt đầu tiến về phía Chu Tự.
"Đã muốn tìm các ngươi từ sớm rồi."
Chu Tự cất bước tiến về phía trước, hắn đang nắm Phá Thiên chiến trong tay.
Sau đó Phá Thiên ma thể mở ra, chiến ý vô song cũng bùng lên.
Nhịp bước của hắn lại nhanh thêm một chút, Phá Thiên chiến kích cũng theo đó mà vẫy vùng.
Keng!
Chiến kích chặn một xác ướp lại, đâm vào ngực đối phương như đâm vào một tảng đá lớn bằng sắt thép.
Không thể đâm sâu hơn nữa.
Thần chú chiến ý, chiêu thức lộ ra.
Vào giờ khắc này, ba thứ Phá Thiên chiến kích, Phá Thiên ma thể và Ma chủng tựa như hợp thành một thể.
Một sức mạnh hoàn toàn mới đã được mở ra.
Thương ra như rồng.
Ầm!
Phá Thiên chiến kích xuyên qua ngực của xác ướp như một con thú hoang, sau đó thì chẻ dọc xuống.
Một nhát thành hai nửa.
Nhìn Phá Thiên chiến kích màu đỏ thẫm, Chu Tự phát hiện ra vừa rồi mình đã dùng sai tên, hẳn là Trảm Quỷ Thiên Hạ mới đúng.
Xác ướp hay quỷ quái gì đó, làm sao có thể hung hiểm hơn Phá Thiên ma thể?
Lúc vừa mới nhận được cuốn sách, bên trên nó đã ghi rằng đây chính là bí tịch tàn ác nhất của ma đạo.
Đồng thời cũng tràn ngập đặc hiệu.