Chương 198: Ta Nghe Thấy Rồi
Thu Thiển nhìn đối phương, lập tức nghĩ nếu mình thực sự chết ở đây, liệu có tiếc nuối điều gì không?
Thực ra nàng chưa từng gặp chuyện nguy hiểm như này.
“Sẽ có người tới cứu ta.”
Thu Thiển đột nhiên nói.
“Không có.”
Thụ nữ tốt bụng giải thích nói:
“Ta đã đóng chặt tòa thành rồi, hơn nữa trong tòa thành này, ta là kẻ vô địch, không ai có thể cứu ngươi, nếu ngươi không tin thì có thể thử kêu lên xem có ai đến cứu ngươi không.”
Thu Thiển nhìn đối phương và không nói gì, nàng cần cầu cứu sao? Chắc Nguyệt tỷ sắp tới rồi.
Nhưng nàng nhanh chóng nhớ đến một người khác, người đó năm lần bảy lượt nói với nàng, có nguy hiểm thì nhớ gọi hắn.
“Chu Tự.”
Thu Thiển đột nhiên thấp giọng đọc ra tên này. Giọng nàng rất nhỏ, thụ nữ cũng không nghe rõ.
“Hả?”
Thụ nữ lập tức phá lên cười:
“Đừng bần tiện như thế, đâu có ai cầu cứu mà hô nhỏ như vậy? Ai nghe thấy được? Can đảm lên, ngươi hô to mới có người nghe thấy. Sau đó ngươi sẽ phát hiện vốn không có ai đến cứu ngươi, người mà ngươi cho rằng sẽ đến cứu ngươi sẽ bỏ chạy ngay lập tức sau khi biết nơi này có nguy hiểm. Đó là lòng người. Họ nói mình là người tốt, nhưng lại không làm người tốt. Cho nên đừng xấu hổ đừng lo lắng điều gì, can đảm lên, hô lớn tiếng lên. Hít thở thật sâu, đúng, hít một hơi rồi hét lên.”
Thu Thiển nhìn chằm chằm cô gái cây trước mắt, nàng bị chọc tức. Cuối cùng nàng hít một hơi thật sâu rồi há miệng, tiếng hét của nàng lập tức truyền đi:
“Chu Tự.”
Tiếng hét vang vọng khắp nơi, không ngừng lan đi, dường như đang đợi hồi đáp.
...
Chu Ngưng Nguyệt đang đi trên đường ngẩng đầu nhìn phía trước, nàng đã cảm nhận được Thu Thiển ở ngay phía trước.
“Nơi này có quá nhiều nhánh cây, có lẽ rất khó đối phó, nếu có thời gian thì có thể chuẩn bị kỹ hơn. Bây giờ không ổn lắm, Thu Thiển đang gặp nguy hiểm.”
Chu Ngưng Nguyệt đi trên đường, bên cạnh nổi lên rất nhiều dây leo, nhưng chúng để mặc Chu Ngưng Nguyệt đi xuyên qua, dường như chúng không nhìn thấy nàng, lại giống như bị làm mờ hai con mắt.
Nơi này đã ở trong trận pháp của Chu Ngưng Nguyệt, nàng cũng có thể không cần nhìn đến những thứ không có linh tri.
“Sắp đến rồi, đúng hướng rồi.”
Lần này Chu Ngưng Nguyệt sử dụng thuật cảm nhận nên sẽ không bị sai phương hướng, còn tại sao đi đến trước một bức tường thì ai mà biết được, nhảy qua là được rồi. Nhưng khi nàng đang định nhảy qua tường cứu Thu Thiển thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét mơ hồ:
“Chu Tự.”
Giống như đang cầu cứu, lại giống như tiếng hét bộc phát.
Chu Ngưng Nguyệt dừng bước chân, nàng nhảy lên tường, hình như nơi này là bia đá trung tâm thành, có thể nhìn thấy cả tòa thành, khắp nơi đều là dây leo. Nhưng muốn tìm được người cũng không dễ.
Nhìn về phía trước không thấy bóng dáng của Thu Thiển, có lẽ còn cách một khoảng nữa. Nhìn về phía sau chỉ thấy có dây leo, xem ra nàng vẫn phải qua đó tìm Thu Thiển.
Nhưng đúng lúc nàng định đi thì một luồng sức mạnh vút lên trời.
...
Chu Tự tiến thẳng vào, không ngừng chém giết dây leo.
Hắn xông lên không ngừng nghỉ, xuất hiện một cái thì giết một cái, xuất hiện một bó thì giết một bó. Giết cả nửa ngày vẫn chưa hết.
Hầu Trầm phía sau thực sự khiếp sợ, Thánh Tử Ma Đạo còn là người không? Làm sao hắn có thể duy trì tấn công với cường độ cao trong thời gian dài như vậy?
Hơn nữa hắn còn cảm nhận được rõ ràng, sức mạnh của đối phương luôn duy trì ở một mức nào đó, không hề giảm sút. Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Đạt đến Phá Thiên Ma Thể sẽ được như vậy sao? Người như này không cần làm gì đã là thần thoại, người bằng tuổi có ai địch nổi?
Lập tức hắn cảm thấy cự phách ma đạo đúng là không nói rõ ràng, đáng sợ như vậy mà chỉ nói trấn áp những người bằng tuổi. Thế này đâu chỉ trấn áp người bằng tuổi, mà trực tiếp trấn áp thời đại, thậm chí còn vượt qua thời đại. Kẻ địch của hắn không nên là người bằng tuổi, mà là anh tài thanh niên của cả thời đại.
Hầu Trầm càng đi theo Thánh Tử Ma Đạo, càng cảm giác đối phương đáng sợ, cho hắn mấy cái gan cũng không dám chọc vào, chỉ có thể âm thầm hành động.
Ầm!
Hắn không ngừng lùi lại rồi tấn công, cả đoạn đường hắn tiêu hao rất nhiều. Cho dù hắn có thực lực bậc sáu cũng không thể …
Lúc này Đại Địa Thần Khuyển đi ra, bắt đầu tấn công dây leo xung quanh.
Họ đều không thể chiến đấu vô hạn nên vì để có thể đuổi kịp bước chân Chu Tự, một người một chó hợp tác với nhau. Một người giết địch một người nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này hình như tấn công trở nên lạnh thấu xương.
Chỉ thấy Chu Tự ngừng lại, hắn nhìn lên không trung.
Đại Địa Thần Khuyển kinh hãi, lập tức xông lên cắn nát dây leo đến tấn công Chu Tự.
“Gia, ngươi làm sao thế?”
Đại Địa Thần Khuyển có quan tâm hỏi.
Chu Tự ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt nghi hoặc, nhưng nhanh chóng kiên định.
“Ta nghe thấy rồi, không sai, ta nghe thấy rồi.”