Chương 302: Mặt Trời Không Lặn
Chu Tự trả lời rằng mình không vội, hắn gọi Đông Húc của Thiên Hạ Nhất Kiếm tông tới.
Trong lúc chờ đợi, hắn mở hộp điểm tâm mình vừa nhận được ra rồi bỏ những thứ bên trong ra ngoài. Chu Tự đặt tiên thiên đạo văn vào, sau đó đóng gói lại cho kỹ càng.
"Hàng có vấn đề gì à?"
Đông Húc chạy tới rồi hỏi với vẻ nghi ngờ.
Bây giờ mới kiểm tra hàng thì đã quá muộn rồi, cho dù hàng có vấn đề thật thì bọn hắn cũng không thể nào bồi thường.
"Không có vấn đề gì, chỉ là ta muốn gửi chuyển phát nhanh, ngươi có thể trực tiếp mang hàng tới đó không?" Chu Tự đưa hộp điểm tâm cho Đông Húc rồi hỏi.
"Có thể, nhưng phải thêm tiền, bình thường giá cả khoảng mười lăm viên linh thạch. Nhưng nếu ta tự đưa đi thì ít nhất là năm mươi viên"
Đông Húc nhận lấy hộp điểm tâm rồi giải thích.
Hắn thường xuyên nhận những việc thế này, cũng không có gì lạ lẫm.
Có đôi khi trực tiếp chạy thì sẽ nhanh hơn, có một số người thích như thế.
Bình thường cũng không phải đồ gì quý giá, chỉ là muốn nhận được nhanh hơn thôi.
"Đưa đến Đạo Tông Thiên Vân thì cần bao nhiêu?"
Chu Tự dò hỏi.
"Nhận hàng trong vòng năm ngày thì cần năm mươi lăm viên linh thạch"
Đông Húc tính toán một phen rồi đáp.
Năm mươi lăm viên linh thạch thì cũng không rẻ, nhưng giá cả vốn là thế, hắn cũng không dám tùy tiện giảm giá.
Chu Tự trả linh thạch không hề do dự.
Đông Húc nhìn cái hộp rồi để ý mà hỏi một câu:
"Không phải đồ gì quý giá chứ?"
"Không có tác dụng gì với ta"
Chu Tự thuận miệng trả lời.
Không có tác dụng gì à? Vậy thì chắc không có vấn đề gì lớn, Đông Húc thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Làm thủ tục xong thì Đông Húc rời khỏi đây, đi thẳng tới mục tiêu là Đạo Tông Thiên Vân.
Chu Tự bỏ chút thời gian vào Biên Giới thành, hắn thông qua cửa vào dưới mặt đất rồi đi thẳng tới Thần Khải Chi Môn.
Hầu Trầm và Đại Địa Thần Khuyển đang ở ngay đây, cánh cửa Lửa cực nóng đầu tiên sắp mở ra, bọn hắn không dám rời xa nơi này. Chỉ có thể đứng đó chờ đợi Chu Tự tới.
"Gia! Cửa đã bị ánh lửa bao trùm rồi, thậm chí có khí tức cực nóng xuất hiện.
Đại Địa Thần Khuyển báo cáo tình hình với hắn.
Sau khi Chu Tự tiến vào Thần Khải Chi Môn thì đập vào mắt hắn là cánh cửa đỏ hồng, khí tức cực nóng đang cuồn cuộn, những góc cạch đã bị nung đỏ có thể thấy bằng mắt trần.
Đợi thêm chút nữa thì sẽ bao trùm hoàn toàn.
Đó là lúc mở cửa.
"Các ngươi có bao nhiêu tư liệu về Thái Dương Thần?"
Chu Tự chợt nhớ ra mình không biết gì về Thái Dương Thần cả.
Hầu Trầm suy nghĩ một lát rồi nói:
"Ta biết một chút, Thái Dương Thần chấp chưởng mặt trời và lửa, có thể đi lại trong hư không, quang huy của hắn trải khắp mặt đất, ban ánh sáng và ngọn lửa đầu tiên cho vạn vật sinh linh "Gia, ta điều tra ra được là địa vị của Thái Dương Thần cao như trời, không để ý tới vạn dân quỳ lại đã diệt trừ đêm tối, khiến ánh sáng trường tồn, mặt trời không lặn, vạn vật lụi tàn Đại Địa Thần Khuyển bổ sung.
Mặt trời không lặn? Điều này là thật à? Chu Tự nhíu mày, chín năm giáo dục bắt buộc nói cho hắn biết điều này rất khó có thể xảy ra.
Cũng may là tu chân khá xem trọng huyền học, không cần tìm tòi nghiên cứu khoa học.
Nói tóm lại là Thái Dương Thần không phải là người thân thiện gì.
Lần này phải cẩn thận từng ly từng tí, dựa vào đặc hiệu mà nói thì Chu Tự chỉ là Đô Linh lục phẩm mà thôi, dựa vào công lực ngàn năm, bây giờ là pháp lực ngàn năm thì thuộc về thời đại tiên hiệp.
Có dính líu tới thần thì đã đạt tới thời địa thần thoại rồi, mức độ nguy hiểm tăng cao.
Phòng hộ của ông ba mình có lẽ sẽ có tác dụng, nhưng hiệu quả cụ thể thì chưa biết được.
Cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình, Chu Tự nhớ lại cảnh tượng ba mình xào rau với dáng người có chút mập mạp kia thì đột nhiên hắn nhận ra mình càng lợi hại hơn một chút.
Ngay lúc đó, Chu Ngưng Nguyệt dẫn Thu Thiển đi tới ngoại thành Thần Vực.
Đang trong thời gian bày sạp, người đi người tới khá đông đúc.
"Tạm thời bầu trời không có gì bất thường"
Thu Thiển nép vào vệ đường rồi nhìn về phía chân trời mà nói.
Mặt trời đỏ không khác gì tối hôm qua, cũng không sáng thêm được chút nào cả.
"Cứ đợi chút đã, có lẽ phải một tiếng nữa mới mở cửa, tới lúc đó là biết được sẽ thay đổi gì"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn về phía đường:
"Nơi này cũng khá thú vị, ở ngoài kia chưa nghe nói tới bao giờ"
"Người ở đây cũng không đơn giản đâu, Nguyệt tỷ cẩn thận một chút, dáng vẻ của ngươi khá là dễ nhận ra"
Thu Thiển có lòng tốt nhắc nhở.
"Ta là tiếng tăm khá lớn chứ không phải là dáng vẻ dễ nhận ra, nhưng có lẽ không sao đâu. Cũng không có quá nhiều người từng thấy bộ dạng lúc nhỏ của ta lắm. Cho dù có nhìn thấy thì đối phương cũng không thể khẳng định có phải ta không Chu Ngưng Nguyệt nhún vai rồi nói một cách thoải mái.
Thu Thiển cũng không thèm để ý, nàng ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đỏ:
"Nguyệt tỷ cảm thấy lát nữa có thay đổi gì không?"
1102 chữ