Chương 305: Dám Ra Không
Chu Tự đột nhiên bị nhấc lên, hắn vốn định phản kháng cuối cùng lại từ bỏ.
Vì hắn đang bay về phía đối phương.
Trong nháy mắt, hắn vừa nhìn thấy đối phương đi về phía hắn, ngón tay nâng lên đang chờ hắn bay qua.
Thấy vậy, hắn giơ nắm tay lên, công lực ngàn năm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Một giây sau, hắn đi tới trước mặt đối phương, ngón tay kia ngay trước mặt hắn.
"Ngươi tự đưa tới cửa đấy nhé, ngươi là thần đầu tiên bắt ta ra quyền. Để tỏ sự tôn trọng, một quyền này của ta sẽ ẩn chứa chín trăm chín mươi chín năm công lực.
Chu Tự vừa dứt lời thì đã đoạt lại quyền không chế cơ thể. Hắn rơi xuống phía trước Thái Dương Thần, quyền xé gió thét gào, ngọn lửa có được thần tính lay lắt như ánh nến rồi dần tàn lụi.
Một quyền đấm tới, bão táp giáng lâm.
Con ngươi Thái Dương Thần co lại, hắn đã phát hiện có điều không ổn. Hắn muốn dùng nhiều sức mạnh quyền hành hơn.
Nhưng mà không kịp, Chu Tự quá nhanh, và một tiếng, nắm đấm đã chạm tới đầu ngón tay hắn. Trong nháy mắt, đầu ngón tay vang lên tiếng răng rắc!
Rắc!
Đầu ngón tay vặn vẹo tan rã, cánh tay cũng vỡ nát theo.
Nắm đấu vòng một đường cong rơi vào trước lồng ngực của Thái Dương Thần.
Cơ thể hắn có quyền hành của mặt trời làm thành vòng bảo vệ, cho dù là thứ gì cũng rất khó phá vỡ.
Nhưng mà...Răng rắc!
Quyền hành vỡ vụn, thần tính tan rã.
Phòng ngự không đủ.
Rầm!
Từng tiếng vang nặng nề, răng rắc.
Rầm! Rầm! Rầm!
Cơ thể Thái Dương Thần cong vòng, tiếng xương cốt vỡ vụn vang không ngừng bên tai.
Bịch!
Cơ thể thuộc về Thái Dương Thần lập tức rơi xuống đất, va vào thần tọa.
Một quyền này cũng chỉ trong chớp mắt, Chu Tự đấm ra một quyền, Thái Dương Thần đập vào thần tọa, lửa rực chung quanh biến mất.
Chỉ bị thương có thế thôi sao? Chu Tự hoảng sợ, Boss quả là Boss.
Chu Tự không hề do dự, chân đạp Thất Tinh Bộ, dùng khinh công bay lên.
Trong chớp mắt hắn đã xuất hiện ở trước thần tọa, phải thừa thắng xông lên.
Ném Thái Dương Thần tới bên cạnh Vĩnh Ám Chi Nhận, sau đó rút Thí Thần Đạo ra.
Tay của hắn tóm lấy Thái Dương Thần, nhưng mà...
Keng!
Trước thần tọa, ngón tay của hắn đụng phải màn chắn gì đó, một luồng lực bắn ngược lại, đẩy hắn bay ra xa.
Vù!
Chu Tự bay xuống dưới đại điện, đứng yên ở cạnh Thí Thần Đạo.
"Chuyện gì vậy nhỉ?"
Trong lòng hắn thấy khó hiểu.
Lúc này lại quan sát trên cùng, phát hiện trước thần tọa có một vệt sáng, bảo vệ nó ở bên trong.
Một lát sau, ánh sáng biến mất.
Không phải sức mạnh biến mất mà là ẩn giấu đi.
Mà điều càng đáng sợ hơn chính là Thái Dương Thần, hắn dùng tay vặn cái eo gãy của mình, để bản thân ngồi ngay ngắn trên thần tọa, cánh tay cũng mọc lại từ trong lửa rực.
Có điều...Khi nhìn về phía Chu Tự, hắn không hề có vẻ khinh thường hay thăm dò nữa.
"Không hợp lý, người này dùng sức mạnh gì mà phá vỡ được quyền hành của ta? Đạo uẩn? Thần lực? Đều không có."
Trong lòng thì kinh sợ, nhưng vẻ mặt Thái Dương Thần vẫn duy trì sự bình tĩnh, đây là uy nghiêm của hắn.
"Ngươi...
Chu Tự nhìn Thái Dương Thần, gào lên một câu:
"Có dám ra đây không?"
Thái Dương Thần này không có đáng sợ như hắn tưởng, có lẽ không phải là cơ thể hoàn chỉnh. Nói sớm thì hắn cần gì phải lo thế. Hắn cảm thấy mình suýt thì bị đối phương áp chế về mặt khí thế rồi.
May mà đè ép lại được.
Có điều đối phương đã khôi phục, hắn chỉ có thể dựa vào Thí Thần Đao, cũng thật phiền phức.
Thái Dương Thần:
"..."
Hắn dựa vào thành ghế sau lưng, mới nói:
"Ngươi biết những cánh cửa này được kiến tạo lúc nào không?"
Chuyển đề tài à. Chu Tự thầm nhủ trong lòng, cũng thuận theo chủ đề của đối phương để trả lời.
"Trước khi thời đại Thần Minh bắt đầu?"
"Chính xác mà nói thì khi thời đại Thần Minh mới bắt đầu thành lập, nơi này giữ lại cho người kế nhiệm, đề phòng bất trắc"
Thái Dương Thần nói với vẻ bình tĩnh.
Chu Tự quan sát bốn phía, giọng nói có hơi nghi ngờ:
"Sau cánh cửa chỉ có một mình ngươi thôi à?"
"Phải nói là một phần của quyền hành, tiện thả một tia ý niệm ngủ say trong đây, chờ có người mở cửa"
Thái Dương Thần dựa vào chỗ ngồi, một tay chống cằm, lộ ra vẻ tùy ý.
"Những cánh cửa khác thì sao?"
Chu Tự thử thăm dò.
"Trên lý luận, năm cánh cửa khác đều sẽ có một phần của quyền hành. Còn về chuyện có người nào khác không thì ngươi phải thử mở cửa mới biết được.
Thái Dương Thần mỉm cười.
Chu Tự ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:
"Cánh cửa ở giữa thì sao?"
Mười ngón tay Thái Dương Thần đan nhau, hắn chống cằm rồi cười nói:
"Ta không biết"
"Ngươi có ý gì?"
Chu Tự kinh ngạc.
"Không có ý gì cả. Lúc trước, sáu người chúng ta thành lập cái ma hạp cấm kỵ này, để lại thứ mà mình muốn cất giữ. Sau này giấu kín cái ma hạp cấm kỵ trong dung nham dưới lòng đất.
Thái Dương Thần nhìn Chu Tự, nói với vẻ thần bí.
"Cho nên ngươi hiểu rõ chưa? Trong trí nhớ của ta, không có cánh cửa thứ bảy"
Chu Tự:
"..."
"Ngươi có dám tới đây một lần không?"
Thái Dương Thần cười ha ha:
"Con người, ngươi đừng nói mấy lời ngây thơ này nữa. Ta là thần, không thể nào để mình mất mặt lần hai đâu. Ta vốn cho rằng mình có được thần tính và quyền hành thì đối phó với ngươi không phải là điều khó khăn gì. Đáng tiếc ngươi cũng không phải kẻ tầm thường, chỉ tiếc là không cảm nhận được gì bất thường. Nhưng ngươi đã khiến ta thức tỉnh, ta có thể ở đây khôi phục sức mạnh, có lẽ có một ngày trong tương lai, ta sẽ làm cho ngươi không thể nào đặt chân tới nơi này được"
1056 chữ