Chương 307: Sợ Một Cái Tên
“Đừng nóng vội, cứ từ từ, không có thì không có, cũng chẳng phải chuyện gì lớn"
Chu Ngưng Nguyệt bước nhẹ đến bên một sạp hàng. Nàng rất thích xem những đồ vật kỳ lạ cổ quái, nơi này khác với giới tu chân mà nàng biết. Ở nơi này có thể mua được rất nhiều đồ. Nhưng cũng rất dễ bị lừa, vừa nãy Thu Thiển nhìn thấy có người bán Hoang Cổ kinh thế thư, còn nói gì mà đó là quyển tổng hợp, đúng là lừa đảo.
Nếu rẻ thì các nàng sẽ mua về đọc xem sao, còn đắt quá thì thôi. Thực ra đối phương cũng coi như có lương tâm, chỉ lừa gạt kẻ có tiền.
Thu Thiển đang định lên tiếng, bỗng cảm thấy xung quanh sáng lên rất nhiều. Trong chớp mắt có ánh sáng từ tren cao chiếu xuống.
“Ồ, có biến hóa rồi.
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Lúc này trên trời có mặt trời đỏ bùng cháy, hào quang đang từ mặt trời đỏ chiếu xuống, giống như mặt trời vừa ló dạng, dần dần xoay chuyển.
Phần lớn mọi người trên con phố ngoại thành đều ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt của họ vô cùng căng thẳng.
Họ là thiển tín đồ, coi nơi này là chợ đặc biệt, nên không muốn Thần Minh trở về. Ít nhất phần lớn số người đều như vậy. Khu chợ không chủ, một khi có kẻ đáng sợ theo dõi sẽ là một việc nguy hiểm.
“Trong thành có người có ý đồ lại gần.
Đột nhiên có người lên tiếng.
Trên bầu trời xuất hiện bóng hình, họ như hào quang lại gần mặt trời nóng rực, mang theo sự thành kính.
“Cảm giác như đang nghênh đón Thái Dương Thần.
Bách Mạch tiên tử xuất hiện bên cạnh Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt.
“Tiền bối phát hiện ra điều gì?"
Thu Thiển chột dạ hỏi.
“Cũng không tính là phát hiện, chỉ biết đột nhiên quyền hạn mặt trời và lửa xuất hiện, bây giờ là thời khắc dữ dội nhất. Lúc trước không thể tìm được, bây giờ dễ hơn rất nhiều.
Bách Mạch tiên tử thuận miệng nói.
Chuyện Thái Dương Thần, nàng quan tâm đến khởi nguồn, còn về việc vị thần này có thể trở lại hay không thì nàng giữ thái độ thờ ơ. Thời đại Thần Minh đã qua, cũng không quay lại được nữa. Một Thái Dương Thần mà cũng muốn gây sóng gió trong giới tu chân ư? Tuyệt đối không thể.
“Trên mặt trời đỏ có thứ gì đó.
Có người kinh hãi hô lên.
Thu Thiển ngẩng đầu, quả nhiên trên mặt trời rực lửa cực nóng này có một bóng đen, bóng đen này đâm vào mặt trời.
“Giống một thanh đao"
Có người hình dung ra.
Sau khi bóng đen đâm vào, thì vẫn giữ yên lặng.
“Đốm đen mặt trời?"
“Lúc cử động thì giống thanh đao, bây giờ lại không giống, không biết cụ thể là thứ gì."
“Ngoại thành Thần Vực thay đổi rồi"
“Đúng vậy, sau này có phải ngày nào cũng được tắm nắng không?
"..."
Chu Ngưng Nguyệt cảm giác những người này nói chuyện chẳng ăn nhập với nhau.
Một lúc sau.
Trên mặt trời như nổi cuồng phong, đốm đen lúc to lúc nhỏ. Cuối cùng đột nhiên trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Đúng lúc này, quyền hạn thuộc về mặt trời cực kỳ sinh động, tất cả mọi người ở ngoại thành Thần Vực đã phát giác được thần dụ. Không phải lời nói, là một loại thần tính truyền cuộc nội dung cuộc đối thoại. “Đang hỏi tên của đốm đen đó sao? Ta có hiểu sai không?"
“Không đâu, đúng là như vậy, ta cũng cảm nhận được, xem ra Thái Dương Thần thật sự sắp trở lại. “Không giống, sao ta lại cảm thấy Thái Dương Thần bị người nào đó tìm được, ai đang vào thế yếu cũng còn chưa biết"
“Truyền ra tên của đối phương bằng thần dụ, chắc là muốn để tín đồ đến cứu phải không? Nếu không tại sao lại truyền thần dụ như này?"
“Rất có lý.
Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt quay sang nhìn nhau một cái, các nàng cũng đoán được. Bây giờ các nàng đang lo sợ nghe thấy cái tên quen thuộc, như vậy thì rất phiền phức. Chu Ngưng Nguyệt do dự một lát, chuẩn bị sẵn bút giấy, nghĩ thầm:
“Lỡ như Thánh Tử đệ đệ đáng yêu lại đang sao chép một đoạn đối thoại ở đâu đó thì sao?
Thu Thiển:
"..."
Đồng thời, thần dụ tiếp tục truyền tin, nội dung chỉ là một câu đơn giản:
“Tên ta hả? Tịnh Thần Chu Vương chính là tên của ta.
Chu Ngưng Nguyệt:
"???"
Thu Thiển:
"???"
“Tịnh Thần Chu Vương là ai?"
Thu Thiển hỏi Nguyệt tỷ bên cạnh.
Chu Ngưng Nguyệt nhún vai lắc đầu:
“Ta cũng không biết.
Choang!
Âm thanh đột ngột vang lên, là ông chủ sạp hàng đang sắp xếp hàng hóa bên cạnh.
Bách Mạch tiên tử đang thất thần cũng lập tức tỉnh lại, Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển nhìn thấy, không những vậy các nàng còn phát hiện tín đồ thành kính bay lên trời cao lại dừng lại theo bản năng.
Rất nhiều người trên phố đều tò mò, là vì Tịnh Thần Chu Vương ư?
“Tiền bối?"
Thu Thiển hỏi Bách Mạch tiên tử.
“Tiền bối biết Tịnh Thần Chu Vương à?"
Chu Ngưng Nguyệt nghi hoặc, thầm nghĩ sao Chu Tự lại nói ra một cái tên khiến người ta mất hồn? Hoặc là thực ra từ nhỏ Thánh Tử Ma Đạo đã tạo ra danh tiếng? Cũng có thể người trả lời câu hỏi không phải là Chu Tự, nhưng khả năng này rất nhỏ.
“Không có nhiều người trong giới tu chân biết cái tên này.
Bách Mạch tiên tử không dám có chút bất kính:
“Nhưng chắc chắn người này đang báo tên giả “Tại sao?"
Chu Ngưng Nguyệt tỏ vẻ mặt tò mò.
“Vì nếu thực sự là người này, Thái Dương Thần đã phải quỳ xuống từ lâu rồi, sao còn dám truyền thần dụ?"
Chủ sạp hàng bày hàng hóa nói tiếp:
“Không thấy cái tên này vừa được nói ra thì thần dụ lập tức bị cắt đứt hả? Tên của người, bóng của cây, kể cả biết rõ là giả thì Thái Dương Thần cũng bị dọa sợ"
1111 chữ