Chương 379: Tế Sống
Thần quốc, đối với Tiểu Tĩnh không phải là quốc gia của Thần Minh, mà là quốc gia lý tưởng nhất trong lòng.
"Thần quốc thì thần quốc, bao giờ chúng ta ra được, ta nhờ quan hệ của cha mẹ ta, cho ngươi đi học"
Chu Tự cười nói.
"Vậy, mẹ thì sao?"
Tiểu Tĩnh lập tức nói.
Xuân Sinh vội nói:
"Ta không sao, nhưng mà ta biết làm rất nhiều thứ, có thể làm hạ nhân cho nhà các ngươi"
Nghe vậy, Chu Tự giật mình, khoát tay nói:
"Không phải, không cần làm hạ nhân, đến lúc đó ta tìm giúp ngươi một công việc là được, ban đầu không quen có thể sẽ hơi khổ"
"Ta không sợ khổ"
Xuân Sinh nói ngay.
"Vậy chỉ cần tìm được tỷ tỷ, cha, còn có thúc thúc là chúng ta có thể đi thần quốc.
Tiểu Tĩnh phấn khởi lạ thường.
Chu Tự thở dài một tiếng.
Chuyện việc làm đi học đều không khó, nhưng mà...
Tỷ tỷ cùng cha của Tiểu Tĩnh, sợ là lành ít dữ nhiều. Xuân Sinh cũng chúi mày không nói, chỉ có Tiểu Tĩnh ngây thơ, mới cảm thấy còn có thể tìm được người nhà.
Bên phía Minh Nam Sở, từ hai ngày trước đã đi tới Thần Điện, trên đường đi trừ một ít hung thú, không còn khó khăn gì khác.
Chỉ là sau tiến vào Thần Điện, hắn trầm mặc hồi lâu.
Hắn cần đưa ra một quyết định.
Vì tại tế đàn trước Thần Điện, viết hai chữ"Tế sống"
Thượng du Lạc Hà có ngọn núi nhỏ, trên núi trải đá ngay ngắn, trên thềm cao có bốn trụ cột bằng đá đá dựng thành.
Phía trên mái vòm là mái bằng, mái vòm khắc mặt trời cùng một vài thần quan.
Là Thần Điện Thái Dương, đơn giản lại cổ xưa.
Thôn Lạc Hà phải mất năm năm thu hoạch mới xây dựng lên nơi này.
Năm năm đó, thôn Lạc Hà có rất nhiều người chết đói.
Minh Nam Sở ngồi dưới Thần Điện, chau mày.
Một chút tin tức, đều là cả đường đi Tiểu An nói cho hắn.
Thái Dương Thần là sự tồn tại trong tín ngưỡng của một thôn làng, nhưng lại để rất nhiều người trong thôn chết đói, cuối cùng còn giáng trừng phạt.
Họ còn chẳng biết tội danh của mình.
Những thứ này Minh Nam Sở không tài nào hiểu được, cũng ít khi nghĩ đến, thực sự khiến hắn suy nghĩ mất hai ngày chính là tế đàn bên dưới Thần Điện.
Trên đỉnh Thần Điện có một hòn đá có ký hiệu mặt trời, dưới hòn đá bày tế đàn.
Bên mép tế đàn viết hai chữ to.
Kiểu chữ giống như chữ ở ngoài thôn Lạc Hà, vốn là Minh Nam Sở không biết, nhưng trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy, trong đầu hắn lập tức hiểu rõ ý của hai chữ này.
Tế sống, nhất định phải dùng sinh vật sống xem như tế phẩm, hơn nữa còn phải là người.
Trong đầu Minh Nam Sở lập tức nghĩ tới cô bé Tiểu An sau lưng.
Chỉ cần dùng đối phương hiến tế, có lẽ có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Vì cái này mà Minh Nam Sở suy tư hai ngày.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn, bắt đầu phán đoán.
"Thứ nhất, giả thiết nếu như nơi này là trò chơi, Tiểu An là NPC, nhiệm vụ ta phải làm là hiến tế Tiểu An, sau đó mở ra lối cửa ải tiếp theo. Thứ hai, thôn Lạc Hà thôn không có bất kỳ người nào tồn tại, dù là thi thể cũng không có, Tiểu An lại bình an vô sự, dường như chính là tồn tại vì giờ khắc này. Thứ ba, rõ ràng ta đọc không hiểu văn tự nơi này, nhưng vừa nhìn chữ tế sống, trong nháy mắt đã hiểu ra, chứng tỏ ta đột nhiên tới đây, chính là phải làm gì đó, hoặc là nói người đứng đằng sau, hi vọng ta làm cái gì" "Vậy ta phải làm gì? Đưa Tiểu An lên? Hay là tìm phương pháp khác?" Minh Nam Sở do dự một chút, ra khỏi Thần Điện, hắn để Tiểu An ở chỗ này chờ hắn.
Tiểu An hơi luống cuống, nàng đã tìm ở chỗ này rất lâu, nhưng không tìm được những người khác, không có người ở bên cạnh, khiến nàng rất bất an.
Bich...bich!
Chỉ trong chốc lát, Minh Nam Sở mang theo một con hung thú quay về.
Là một con sói xám.
Tiểu An chợt thở phào một hơi, cũng sợ hung thú đột nhiên cắn người.
Minh Nam Sở bước nhanh đi vào tế đàn, đặt hung thú lên trên, chờ đợi biến hóa.
Ba phút sau, không có bất kỳ biến hóa gì.
"Không nhận, hay văn tự ở phía trên nói đùa?"
Minh Nam Sở im lặng tự hỏi.
Hắn lại rơi vào trầm mặc.
Ùng...ục!
Âm thanh đột ngột vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Minh Nam Sở, tiếng động từ cái bụng của Tiểu An mà ra.
"Ta...ta..."
Tiểu An cúi đầu ngượng ngùng nói lắp bắp.
Lúc này Minh Nam Sở mới nhớ tới, đã sắp ba ngày rồi, họ chưa ăn cái gì vào bụng.
Dùng linh khí tích lũy lấy ra chút đồ ăn vặt cho Tiểu An ăn xong, hắn lại tiếp tục suy nghĩ. "Trò chơi chung quy vẫn là trò chơi, hiện thực không thể nào hoàn toàn theo trò chơi. Dù Tiểu An có vấn đề đi chăng nữa, biểu hiện ra ngoài vẫn là một con người hoàn chỉnh. Đưa nàng lên đồng nghĩa với ta lại giết một người bình thường để cầu sinh, nếu như nơi này chỉ vì cái này, vậy thì cần gì phải kéo ta vào? Cho có thể ta sẽ phải dâng nàng lên.
"Vậy thì ai lên? Ta? Có lẽ đây mới câu trả lời chính xác, tế đàn là đường tắt duy nhất thông với bên ngoài, mà cơ hội chỉ có một lần, sả thân vì người khác mới có thể sống sót, nhưng mà quá mạo hiểm, mà để lại một con người bình thường ở chỗ này, đối phương cũng phải chết.
1134 chữ