Chương 395: Chưa Xem Mắt Đã Thất Bại
Ầm!
Lực lượng va chạm, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Lúc này Lộ Lộ tiên tử mới phát hiện chung quanh xuất hiện bốn người, một người là kẻ ban nãy nàng gọi chuyển phát nhanh, ba người còn lại hai nam một nữ, tu vi đều ở tứ phẩm Nguyên Linh.
Mới tiến vào tứ phẩm, nhưng vẫn không thể nào khinh thường.
Đám người mới tới đương nhiên là bọn Đông Húc.
"Vì sao ngươi còn sống?"
Lộ Lộ tiên tử nhìn về phía Đông Húc với ánh mắt không hiểu.
"Vì kẻ muốn giết ta đã chết rồi"
Đông Húc nói thẳng sự thật.
"Chết rồi ư?"
Lộ Lộ tiên tử nhíu chặt lông mày, nàng chỉ xem là bị từ chối đề nghị mà thôi.
Ầm...ầm.
Vĩnh Ám Chi Dạ truyền ra tiếng ầm vang, sắp thật sự kết thúc rồi.
Một khi kết thúc, tất cả mọi người sẽ đổ dồn sự chú ý về phía Lộ Lộ tiên tử. Lúc này, nàng không thể lãng phí thời gian được nữa, nàng bước lên một bước, công kích ba người của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông.
Lực lượng va chạm, đại chiến bùng nổ.
Ẩm!
Thanh Linh Nhi đối mặt với đàn thú, che chở những đứa trẻ sau lưng.
Trước đó còn có thể duy trì một khoảng cách nhất định, nhưng những đứa trẻ kia đã đuối sức rồi, các nàng cũng bị đuổi theo sát nút.
"Làm sao bây giờ? Dù ném hết tất cả pháp bảo ra ngoài cũng không chống cự được bao lâu"
Cần thời gian để nghĩ cách giải quyết, nhưng đàn thú không cho các nàng thời gian.
Soạt.
Đàn thú đột phá bình chướng chung quanh, sau đó bao vây tất cả mọi người lại.
"Nguy rồi!"
Thanh Linh Nhi vốn cũng không cao lớn, trong lúc nhất thời đứng trước áp lực lại càng thêm nhỏ yếu không ngờ.
Rống!
Đàn thú phát động công kích.
"Cách ngươi trốn cho kỹ, để ta mở đường cho các ngươi"
Thanh Linh Nhi vội nói.
Ầm!
Sau mấy lần cho pháp bảo nổ tung thì Thanh Linh Nhi đã phát hiện không thể nào tạo nên một con đường. Bản thân nàng muốn chạy trốn thì không khó, nhưng phía sau còn có mười mấy đứa trẻ, nàng không còn cách nào.Ẩm..ẩm!
Đàn thú đụng lên, bình chướng bảo vệ mấy đứa trẻ nứt ra từng chút.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Lòng Thanh Linh Nhi nóng như lửa đốt, đàn thú đang không ngừng công kích tới các nàng.
Tất cả phòng tuyến sắp thất thủ.
Rống!
Một con hung thú to lớn đánh thẳng tới, nếu như không thể ngăn nó lại thì các nàng sẽ phải đối mặt với nguy cơ to lớn.
Thanh Linh Nhi cắn răng xông lên, nhưng ngay lúc nàng sắp giao thủ với hung thú thì một mảnh lá cây xẹt qua bên cạnh nàng.
Xoạt!
Lá cây nhẹ nhàng xẹt qua hung thú.
Trong chốc lát, hung thú hung ác kia bị chia làm đôi.
Rầm rầm!
Hai khối thịt to lớn rơi xuống đất.
"Ai đó?"
Thanh Linh Nhi quay đầu lại xem xét.
Gió nhẹ lay động, một nam tử đi ra từ trong rừng cây, hắn mặc trên người áo bào trắng, chân như đạp gió, khiến lá rụng bay toán loạn.
Xào...xạt!
Xào...xạt!
Lá rụng bay lên đâm ra ngoài như Bạo Vũ Lê Hoa Phi.
Ầm!
Lá rụng đâm thẳng tới đàn thú xung quanh, một cái lá đâm xuyên một con hung thú.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, lá rụng lại cùng nhau rơi xuống, lượn lờ trước mặt đám người Thanh Linh Nhi.
Họ nhìn người vừa tới, trong lúc nhất thời hoảng hốt mà không nói nên lời.
Người đó ôn tồn lễ độ, dù không quá chói mắt nhưng thấm sâu vào lòng người.
Cường đại là danh từ thay thế của hắn.
Thanh Linh Nhi tỉnh táo lại ngay lập tức, nàng nhìn xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác, nhưng yêu thú xung quanh lại đồng thời ngã xuống, mất đi sự sống.
Người này vừa mới tới đã giải vây được cho các nàng.
Cứu các nàng thoát khỏi hiểm cảnh.
Thanh Linh Nhi quan sát thêm một lát, cảm thấy người trước mặt khá là quen mắt. Rất nhanh sau đó nàng lại nhớ ra chuyện gì, có chút thẹn thùng.
Thanh Linh Nhi thở phào một hơi, nàng dặn dò mọi người nghỉ ngơi rồi mới cất bước tới gần người kia.
Lý Lạc Thư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn tới kịp lúc.
Hắn thấy có người bước tới thì cất lời khách sáo:
"Tiên tử vẫn ổn chứ?"
"Đa tạ đạo hữu cứu giúp"
Thanh Linh Nhi cúi đầu cảm tạ, sau đó ngẩng đầu nhìn trộm Lý Lạc Thư mà dò hỏi:
"Đạo hữu là Đạo Tử Đạo Tông Thiên Vân, Kiếm Thư đạo hữu đúng chứ?"
"Tiên tử biết ta ư?"
Lý Lạc Thư thấy vậy thì tò mò.
"Ta..."
Thanh Linh Nhi hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí nói:
"Ta tên là Thanh Linh Nhi, là thiếu cốc chủ của Tiên Linh Cốc, không biết đạo hữu có từng nghe người trong nhà nhắc tới không?"
Lý Lạc Thư nghe nàng giới thiệu thì hơi sửng sốt một chút, hắn thầm than vãn trong lòng, đại ca còn chưa gửi tin tới dạy mình phải xem mắt như thế nào.
"Ta từng nghe người nhà nói"
Lý Lạc Thư gật đầu đáp lại.
"Xin lỗi ngươi"
Thanh Linh Nhi cúi đầu rồi nói xin lỗi:
"Ta chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy ngươi, ta biết ta không xứng với ngươi, ta chỉ là muốn gặp ngươi một lần. Xin lỗi đã làm phiền ngươi, lúc trước ta còn ôm tâm lý may mắn, bây giờ đã gặp được ngươi ta cảm thấy mình quá vô tri. Sau này ta sẽ không dám mơ tưởng nữa"
Lý Lạc Thư:
Còn chưa bắt đầu xem mắt đã thất bại rồi ư?
Lý Lạc Thư nói một tiếng không sao, Thanh Linh Nhi mới lộ ra nụ cười, sau đó nàng đi xử lý chuyện sau lưng.
Mà nàng cũng được mọi người ủng hộ, muốn biết nên làm thế nào mới có thể tiếp xúc nói chuyện với người như Lý Lạc Thư.
"Về phải nói lại với mẹ như thế nào đây...?"
Lý Lạc Thư đang lo lắng cho bản thân.
1116 chữ