Chương 424: Không Hiểu Nổi
"Vừa nãy ngươi có cảm nhận được khí tức trên người tiểu sư thúc tổ không?"
Có người cả kinh nói. "Không rõ ràng lắm, nhưng cảm giác đúng như tiểu sư thúc tổ nói như vậy, thật sự thôn Dương gia sẽ nhớ tới sự sợ hãi lúc bị quái vật chi phối."
"Sư tỷ Nhã Hương bị tiểu sư thúc tổ giết làm ta sợ chết khiếp, vừa mới đăng bài viết nói một đội bỏ đi, không biết cảm thấy thế nào"
"Có phải các ngươi quan tâm nhầm chỗ rồi đúng không? Sư huynh Tỉnh Vấn đã Nguyên Linh tứ phẩm rồi, thời gian trải qua ở trong đó là thời gian thật, đây là cơ duyên rất lớn đấy. Hình như tiểu sư thúc tổ bỏ lỡ mất rồi" "Trước đây từng xuất hiện loại cơ duyên như vậy sao? Không có đúng không, các ngươi đoán xem có khi nào tiền bối của tất cả các núi đều đang quan sát từ xa hay không?"
An Khách cũng hiểu được sự đặc biệt của cơ duyên trong lần xông tháp này, thật sư khiến hắn kinh ngạc không thôi, hận mình không thể là một thành viên trong đội.
Hắn thuật lại tường tận quá trình vào trong bài viết.
Trong chớp mắt, người theo dõi bài viết, tất cả đều vô cùng chấn kinh.
Ở trong Thất Thiên Tháp, một ngày tương đương mấy chục năm?
Lập tức, rất nhiều đệ tử tràn đến Thất Thiên Tháp, muốn thu hoạch được một chút cơ duyên tràn ra.
Trong tháp, Chu Tự vừa đi vừa xem sách, Thu Thiển ở phía trước dẫn đường, cẩn thận đề phòng.
Chỉ một chút thời gian, chân họ đã ở trên đồng cỏ, là tầng thứ tư của Thất Thiên Tháp.
Lần này bọn hắn xuất hiện dưới gốc đại thụ, vị trí xa thôn làng hơn lúc trước.
Nhìn ra xa, tường vây trong thôn cũng cao hơn, dày hơn rất nhiều.
Ngoài cổng thôn người đến người đi, hôm nay hình như là ngày lễ gì đó.
Thấy vậy, Chu Tự ngồi dưới tàng cây bắt đầu đọc sách.
Thu Thiển nhìn chung quanh một lượt, tìm được cái cây ăn quả hái xuống vài quả, rửa sạch đi rồi đưa cho Chu Tự.
Vô thức nhận lấy cắn một cái, Chu Tự sửng sốt một chút rồi nói:
"Ngọt quá.
"Không bình thường sao?"
Thu Thiển cũng ngồi xuống hỏi.
"Rất bình thường, nhưng mà chủ động đưa trái cây tới, khiến ta nhớ tới Nguyệt tỷ, nên nghĩ ngay tới cảm giác chua"
Chu Tự giải thích.
Nguyệt tỷ thường xuyên đưa đồ cho bọn hắn ăn, nhưng tuyệt sẽ không phải là thứ gì tốt.
Không phải bề ngoài không tốt, thì chính là bên trong chẳng tốt đẹp gì.
"Có lẽ nên gọi Nguyệt tỷ tới, chắc chắn nàng sẽ có một lựa chọn khác Thu Thiển cắn một miếng trái cây nói.
"Gọi điện thoại cho cha mẹ nàng sao?" Chu Tự hỏi. Thu Thiển lườm Chu Tự một cái, ăn trái cây.
Đêm khuya, Chu Tự khép sách lại, nhìn về phía thôn:
"Hình như họ làm xong lễ hội rồi, đã đến lúc ra tay"
Lần này hắn nhổ đại thụ lên, lấy cây làm kích phóng ra.
Vèo!
Cái cây phóng đi.
Uỳnh một tiếng, đại thụ oanh tạc phía trước, xuyên qua bức tường vây chạm xuống mặt đất khiến cả thôn chấn động.
Lúc này, trong thôn lập lòe ánh lửa, có tiếng rống to truyền ra, rất nhiều người đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chu Tự bước ra một bước, trong chớp mắt đã đến trước tường vây, tung ra một quyền.
Ẩm...ẩm!
Tường vây đổ sụp, bóng hình của hắn sẽ được tất cả mọi người ghi khắc.
"Tới đi bọn quái vật, cảm thụ thống khổ cùng tuyệt vọng đi"
Tiếng nói của Chu Tự vang vọng khắp bốn phương, lúc này cung nỏ bay đến đến, cự nhân từ trong thôn đánh thẳng tới.
"Quái vật" đầu tiên Thạch Đầu.
Trên không trung là một thiếu nữ toàn thân là lửa, biển lửa ở sau lưng nàng.
"Quái vật" thứ hai Đinh Hương.
Một vị thiếu niên bước ra, cự thạch trên tay không ngừng ném ra, là Đại Sơn trời sinh có thần lực.
Rào...rào!
Dòng suối nhỏ sau lưng tuôn trào, nước hóa thành chùy băng bắt đầu công kích, một thiếu nữ đứng trên mặt nước, cố gắng giữ thăng bằng.
Vị "quái vật" thứ ba.
Chu Tự không để ý sau lưng, trực tiếp xông tới chỗ Thạch Đầu.
Uỳnh!
Đại chiến bùng nổ.
Nắm đấm của Chu Tự, đánh nát cánh tay của Thạch Đầu, đánh tan thân thể Đại Sơn, đánh gãy eo Đinh Hương.
Ba "quái vật" vừa chạm mặt là bị đánh tan.
Cùng lúc đó toàn bộ người trong thôn đều đang công kích hắn, dùng một ít vũ khí.
Cung nỏ, trường thương, phi đao.
Đồng thời công kích, lại còn ý đồ muốn cứu ba người kia.
Đáng tiếc thiết quyền của Chu Tự không cho bọn hắn cơ hội.
Uỳnh!
Một quyền của hắn đánh xuống mặt đất, toàn bộ thôn bắt đầu vỡ ra, mọi thứ chung quanh cũng sụp đổ theo.
Ngay sau đó, nắm đấm của hắn thăm hỏi tất cả mọi người một lượt, khiến bọn hắn nhớ kỹ cái gì mới là sợ hãi.
Cuối cùng năm vị học giả xuất hiện, lại lấy cái chết của ba vị, "đuổi" Chu Tự đi.
Chu Tự nhìn tất cả mọi người, giọng nói lạnh như băng cất lên:
"Học giả của các ngươi còn lại hai người thôi, lần sau ta xem các ngươi làm sao ngăn cản ta"
"Quái vật, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, nhớ kỹ"
Đại Sơn ở phía dưới giận dữ hét lên.
"Ha ha."
Chu Tự cười thành tiếng, cả người hắn bay lên, cúi đầu nhìn phế tích phía dưới nói:
"Căm hận ta đi, sợ hãi ta đi, nhớ kỹ ta chính là Vĩnh Ám Chi Chủ Tịnh Thần Chu Vương"
"Phì!"
Tô Trần ngồi bên ngoài uống nước trà, một miệng đầy nước không kìm được mà phun ra:
"Hắn nghe được cái tên này ở đâu?"
"Không phải mọi người đều biết được cái tên này sao?"
Liễu Bắc Uyển hiếu kỳ nói.
1107 chữ