Chương 429: Nhất Đạo
Chu Tự có chút nghi hoặc, nhưng chỉ lát sau, hắn nghĩ đến điều gì rồi hắn nhớ đến bí tịch mà Thanh Long cho hắn. Là bí tịch đao Thí Thần Nhất Đao, cùng lúc đó trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng Thí Thần Đao chém một nhát.
Soạt!
Sức mạnh sấm sét từ trên cao đánh xuống, tấn công Chu Tự.
Ầm...ầm!
Chu Tự nhanh chóng né tránh, tránh được đòn tấn công trong gang tấc.
Phập!
Trong lúc hắn né tránh, ngọn lửa trừ trên trời giáng xuống.
Lửa cháy bừng bừng che phủ mọi đòn tấn công.
Chu Tự cau mày, chỉ có thể không ngừng tránh né đòn công kích. Nhưng sóng biển ngập trời tấn công đột ngột, dòng nước lạnh nổi lên, đóng băng vạn dặm. Chu Tự chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, tay hắn cầm Vĩnh Ám Chi Nhận, còn đang nhớ lại một đao trong ký ức.
Bởi vì không thể yên tĩnh nhớ lại những gì còn sót lại của một đao đó, cho nên chỉ có thể kéo dài thời gian.
“Vô ích thôi, bây giờ ta là Thần Nguyên Tố, là thần của thế giới này, không gì là không thể, đối kháng với ta chính là đối kháng với thế giới, ngươi không có phần thắng nào đâu?
Thần Nguyên Tố từ trên cao nhìn xuống, khẽ giơ tay nói:
“Bão tố vô tận, nghiền nát tất cả"
Bão tố vô tận ập đến, chèn ép mọi thứ xung quanh.
Soạt! Ầm...ầm!
Chu Tự đi trên không trung, không ngừng tránh né đòn công kích.
“Đối kháng với thế giới? Chắc các ngươi hiểu sai khái niệm rồi phải không? Ta mới là người mạnh nhất, các ngươi chỉ đang tranh đấu không sợ hãi thôi.
Chu Tự lui lại hai bước lạnh lùng nói.
“Tà Thần Chu Vương, ngươi đã hiểu ngươi là sự tà ác của sư tỷ, vậy thì phải chấp nhận số phận bị tịnh hóa, đây là chốn trở về cuối cùng của ngươi. Sự xuất hiện của ta là nơi lòng người hướng đến, ngươi đối địch với thế giới, đối địch với vạn vật sinh linh, chắc hắn ngươi có thể cảm nhận được. Dưới vinh quang của ta không chỉ có người của thế giới này, còn có sinh linh vô tận đang ủng hộ ta Thần Nguyên Tố đứng trên không trung, hai tay bê tảng đá ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng.
Cuối cùng vung tay đập xuống.
Ầm!
Trong lúc tảng đá lớn đập xuống, Chu Tự né tránh, nhưng trên không trung vẫn có tảng đá lớn đập xuống. Âm!
Ầm! Ầm!
Sau khi né tránh được mấy lần, càng lúc càng có nhiều tảng đá lớn, cũng càng lúc đập xuống càng nhanh. Cuối cùng Chu Tự đang né tránh cảm thấy bị bóng tối bao trùm, trên đầu có một viên đá khổng lồ đang tấn công về phía hắn.
“Tà Thần Chu Vương, chúc cả thế giới ngủ ngon đi. Màn đêm qua đi và bình minh sẽ đến"
Thần Nguyên Tố đến từ trên không trung, cánh tay trắng tinh khiết ấn lên tảng đá lớn. Lập tức tảng đá bị bao trùm bởi sức mạnh nguyên tố, khóa chặt đường lén bỏ chạy của Chu Tự, ầm ầm tấn công đến.
Lúc này, Chu Tự cầm chặt chuôi đao, ra một quyền đối kháng.
Ầm!
Tảng đá đè nặng Chu Tự từ trên trên cao rơi xuống.
Ầm...ầm!
Đại địa nứt vỡ, bị tảng đá đập ra một hố lớn.
Thu Thiển định nhúng tay, nhưng bị đám người Thịnh Cẩm tiên tử đột ngột xuất hiện ngăn lại.
Toàn bộ người bên ngoài nhìn chằm chằm hố lớn, họ có thể cảm nhận được Thần Nguyên Tố ra tay với sức mạnh cực lớn, Chu Tự không chống đỡ được mới phải.
“Thất bại rồi?"
Khi mọi người nghi hoặc.
Tiếng nặng nè truyền ra theo đó, tiếp đó một tiếng tảng đá lớn nổ vang lên.
Ẩm...ẩm!
Tảng đá lớn bị đánh vỡ, một giọng nói đứng trong gió cát. Tất cả mọi người đều nghe thấy giọng nói truyền ra từ bóng hình đó:
“Màn đêm sắp qua đi, nhưng không phải vì bình minh sẽ đến, mà là chủ của màn đêm là ta đã mở mắt"
Chu Tự bước ra từng bước, giọng nói mang theo ý cười:
“Ta đã quên nhất đao đó, đã quên rút đao ra thế nào, đã quên vung đao thế nào, quên cuộc trò chuyện của họ. Bây giờ ta có thể chém ngươi rồi"
Tuyên ngôn đột ngột khiến tất cả mọi người sửng sốt. Kể cả Thần Nguyên Tố cũng bị lung lay khó hiểu. Cảm giác nguy hiểm này khiến nàng có thể điều động nhiều sức mạnh hơn, nhưng khi nàng muốn cộng hưởng với sức mạnh thì kinh hãi phát hiện, thần cách bị áp chế.
Lập tức nàng phát giác ra đao ý.
Nỗi sợ hãi xuất hiện trong mắt nàng, nàng mở to đôi mắt, khó mà kiềm chế lên tiếng:
“Đao...đao này...sao lại thế?"
“Ta chỉ xuất ra một đao"
Chu Tự đặt tay lên chuôi đao, làm tư thế rút đao nói:
“Nhát đao này, giết thần Keng!
Ánh đao hiện ra.
Đao ý bao trùm chỗ của Thần Minh.
“Không, không, Thất Thiên, cứu ta Thần Nguyên Tố sợ hãi kêu lớn.
Lúc này nàng cảm nhận được nỗi sợ cái chết đến từ sâu trong tâm linh.
Đạo giơ lên rồi hạ xuống.
Chu Tự cầm đao đứng tại chỗ, ánh sáng thuộc về Thần Nguyên Tố hoàn toàn tắt lịm.
...
Một đao trong bóng tối, che lấp ánh sáng, chém vỡ hy vọng.
Cả Thất Thiên Tháp đều bị bóng tối bảo phủ, hắn cầm đao đứng sừng sững bên trên nhất, không phải vì hắn vừa hay đứng ở trên đỉnh, mà là hắn ở đâu, thì chỗ đó là đỉnh.
An Khách hoảng sợ ngẩng đầu, bởi vì cùng cộng hưởng với Thần Nguyên Tố, cảm giác sức mạnh tràn ra có được cơ duyên, đồng thời sợ đối địch với Chu Tự.
Họ cùng chung cảm quan với Thần Nguyên Tố.
Khi đối mặt với một đao đó, họ cũng thấy được sự đáng sợ của chủ nhân màn đêm, cầm đao che trời thực sự, nhắm mắt là màn đêm, mở mắt là ánh sáng.
Đối diện với bóng hình đó, nỗi sợ xuất hiện trong lòng tất cả mọi người, cho dù bây giờ họ còn sống sót cũng chỉ vì người đàn ông đó không xuất ra đạo thứ hai.
1120 chữ