Chương 465: Có Người Giả Mạo
“Kỳ ngộ dạo này của các ngươi rất tốt.
Lý Cảnh Sơn nhìn chằm chằm ba người Tô Thị, nói tiếp:
“Ta sẽ dạy các ngươi một bộ thuật pháp thể thuật, để các ngươi hấp thụ lợi ích được thuận lợi, đồng thời nâng cao độ mạnh thân thể đạt đến trình độ cao mới. Học xong, ta sẽ dạy các ngươi một loại thuật pháp vận dụng khí huyết toàn thân, kích thích sức mạnh của các ngươi, có thể làm biện pháp hộ mệnh. Điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, ta sẽ dạy các ngươi biết nuôi dưỡng thân thể, có trăm cái lợi mà không có chút hại nào với tu luyện. Bây giờ ta muốn suy diễn thuật pháp thể thuật thích hợp nhất với các ngươi. Ngoại trừ Chu Tự và Tô Thị, những người khác đứng ở trước mặt ta"
Chu Tự tỏ vẻ mặt kinh ngạc, tam lão bản vô dụng bị loại ra ngoài thì thôi đi, tại sao mình cũng bị loại? Cơ hội đả thông hai mạch nhâm và mạch đốc lại bị bỏ lỡ như vậy ư?
Hai người Hình Ngọ cũng không hiểu tại sao, đám người Chu Tự thì cũng hiểu ít nhiều, vì thiên phú có hạn, không cần biểu diễn rắc rối cũng có thể tìm được thuật pháp thích hợp nhất. Nhưng thực ra thiên phú của Tô Thi rất cao, nàng không cần thiết ư? Rất nhanh họ hiểu được tại sao Tô Thi bị loại ra ngoài.
Lý Cảnh Sơn hỏi Tô Thị:
“Ngươi còn nhớ chứ?"
“Nhớ, vẫn nhớ"
Tô Thi cúi đầu nhỏ giọng nói.
Nàng đã học nhưng không sử dụng ra được.
“Chốc nữa ta sẽ bảo Mãn Giang Hồng hướng dẫn cho ngươi.
Lý Cảnh Sơn nói.
Tô Thị ngoan ngoãn gật đầu, không dám thẳng thắn hùng hồn nói những lời như mình vô dụng, không thể hiện ra được cũng không còn cách nào.
Mãn Giang Hồng và Hình Ngọ hiểu ra, Tô Thi gọi sư phụ là Lý bá bá, đã từng biểu diễn, cũng không có gì lạ. Nhưng bốn người Từ Từ lại ngẩn người tại chỗ, suy diễn thuật pháp thể thuật thích hợp nhất với họ, có thể không? Sáng tạo thuật pháp, khó đến mức nào, tại sao vị tiền bối này có thể ung dung như vậy? Hay là nó không phức tạp như họ nghĩ?
Một lát sau, họ cảm nhận rõ ràng sự ngu dốt đã hạn chế sức tưởng tượng của họ. Khoảnh khắc đó họ cảm thấy mình ở trong tinh không bao la bát ngát, tinh thần (ngôi sao) biến hóa theo hơi thở họ, đồng thời thành hình cùng lúc họ vận hành sức mạnh. Thuật pháp thể thuật thuộc riêng về họ đang hiện ra trong tâm trí của họ. Đây là thủ đoạn của đại năng tu chân.
Họ có đức có tài gì? Chu Tự ở một bên thấy đám người Minh Nam Sở tỏa ra ánh sáng, cảm thấy có phải mình bị gây khó dễ không?
Nếu hắn không phải là người của Quan Hà Phong thì ta còn thấy đây là thiên vị, bây giờ họ là người của Quan Hà Phong, thì ta bị báo thù rồi?"
Chu Tự thở dài.
Lý Lạc Thư hại ta. Lý Lạc Thư, Lý Cảnh Sơn? Chu Tự kinh hãi trong lòng, nghĩ thầm hình như Lý Lạc Thư cũng sống ở Quan Hà Phong, chắc chắn hai ngươi này có quan hệ.
“Không cần nghĩ nhiều, chắc hẳn sư phụ dự định của mình, cho dù ngươi thực sự đắc tội với sư phụ, sư phụ cũng không đến mức nhỏ nhen cố ý không cho ngươi thuật pháp thể thuật đâu.
Hình Ngọ đến bên cạnh Chu Tự an ủi nói.
“Lý bá bá vô cùng hung dữ, ngươi cẩn thận một chút, hồi nhỏ ta quá vô dụng, không sử dụng ra được thần thông thuật pháp tu luyện, bị lườm đến phát khóc"
Tô Thi đến bên cạnh Chu Tự có lòng tốt nhắc nhở.
Vừa nghe liền khiến Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng kinh ngạc. Thần thông thuật pháp? Sư phụ suy diễn thần thông?
Đương nhiên biểu diễn có nông có sâu, tầng sâu nhất là có thể thông qua thuật pháp thể thuật suy diễn ra thần thông thích hợp nhất. Nhưng kể cả là sư phụ của họ cũng cực kỳ hao tâm tổn trí.
“Tô tiểu tiên tử là người của Đạo Tông Thiên Vân ư? Người của phong nào?"
Hình Ngọ lên tiếng hỏi nói.
"A?"
Tô Thi hơi bất ngờ, vội nói:
“Ta không bái phong nào cả, ta sống ở Hậu Sơn.
Hậu Sơn?
Mãn Giang Hồng sửng sốt nhắc lại cái tên của Tô Thị nói ra, kinh ngac nói:
“Ngươi tên là Tô Thi hả? Tô Trần tiền bối là gì của ngươi?"
“Cha của ta"
Tô Thị nói như điều hiển nhiên.
Hình Ngọ:
"..."
Mãn Giang Hồng:
"..."
Tốt lắm, tất cả được giải thích rõ ràng rồi. Con gái của Tô Trần tiền bối, vậy còn gì đáng nói đây. Thư viện Đông Lâm không phải nơi ghê ghớm gì, họ nhất thời không thể liên tưởng đến. Đâu biết con gái của tiền bối đó lại đi làm ở đây, thực sự không hiểu.
Chu Tự không để cuộc trò chuyện của họ, hắn chỉ quan tâm mình có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc hay không.
Hiếm khi.
Bốn người Hàn Tô ngồi trên chiếu, đang cảm ngộ thuật pháp thể thuật.
Cùng lúc đó, Lý Cảnh Sơn đến trước mặt Chu Tự:
“Có biết tại sao ta không giúp người suy diễn pháp thuật thể thuật không?"
Chu Tự lắc đầu, trả lời thật:
“Không chắc chắn lắm"
“Không chắc chắn? Nghĩa là ngươi cũng suy đoán?"
Lý Cảnh Sơn nói với thâm ý sâu xa.
Chu Tự do du:
“Bởi vì có người đóng giả đệ tử của Quan Hà Phong phải không?"
“Ngươi đóng giả phải không?"
Lý Cảnh Sơn hỏi dứt khoát.
“Không phải, ta từng nghe nói, người này vô cùng tàn độc, còn đóng giả ta Chu Tự suy nghĩ nhanh chóng tìm ra lý do này.
"Ha?"
Lý Cảnh Sơn bị chọc tức đến bật cười, đây còn là người bị hại, hắn cũng không nhắc đến chuyện này nữa, nói vào chuyện chính.
“Sở dĩ ta không suy diễn thuật pháp thể thuật cho ngươi chỉ là vì ngươi không cần thiết.
1104 chữ