Dư Âm Đại Mạc

Chương 7

Chương 7
Ta vốn tưởng rằng mình đã say, trước mắt xuất hiện ảo ảnh của Từ Đình Chương, nhưng khi hắn tiến lên đỡ ta, ta dần tỉnh được một nửa.
"Uống nhiều như vậy." Hắn nhẹ nhíu mày, cúi xuống chăm chú nhìn dung mạo của ta, "Trẫm nhớ rằng, trước kia ngươi không uống rượu."
Hồi đó ta phải tháp tùng hắn tham dự những buổi tiệc rượu tiếp đãi sứ giả, ta vốn không hề đụng đến rượu, chỉ có mình hắn ngồi lặng lẽ uống.
Ta khẽ hừ một tiếng, méo miệng cười: "Từ Đình Chương, chàng thực sự không hiểu gì về ta."
Hắn nhướng mày, rõ ràng là ngạc nhiên khi ta dám gọi thẳng tên của hắn.
Ta chỉ thẳng vào mũi hắn: "Nhưng ta rất hiểu chàng."
Ta bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: "Ta biết rằng trái cây mà chàng thích ăn nhất chính là vải. Hồi nhỏ chàng thường vì ăn nhiều quá mà bị nhiệt, miệng nổi cả bọng nước. Chàng thích nhất con ngựa Bạch Vân trong chuồng, nhưng vì nó tính khí nóng nảy nên chàng không dám cưỡi. Ta biết chàng thích chơi trò ném tên, nhưng lại luôn thua các hoàng tử khác, nên chỉ có thể lén tự tập luyện, dù có cố gắng thế nào cũng không tiến bộ."
Ta lần lượt liệt kê hết sở thích và điều chàng ghét, cuối cùng hạ tay xuống, chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt như muốn vẽ lại từng đường nét trên gương mặt ấy: "À, ta còn biết, người con gái mà chàng yêu thích nhất chính là em gái thứ của ta - Phùng Thiển Thiển."
Hắn cũng nhìn ta, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy.
"Khởi Dĩnh, câu cuối cùng nàng nói sai rồi." Giọng hắn hơi khàn, "Khởi Dĩnh, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu."
"Không cần." Ta đáp lại bằng một nụ cười thật tươi, "Thần nữ không xứng."
"Từ trước đến nay ta không biết sở thích là gì, ta chỉ biết làm Thái tử phi thì phải tuân theo tam tòng tứ đức, phải thông thạo cầm kỳ thi họa, nên ta học theo các phu tử được phủ trọng kim mời về. Ngoài thời gian học, ta luôn ở bên cạnh chàng, nhưng thực ra ở cạnh chàng vô vị lắm, giống như cách chàng chán ghét sự vô vị của ta vậy. Thực lòng ta chỉ thích ở bên Giao Giao để tán gẫu."
"Từ Đình Chương, trước kia ta thật sự rất ngốc, ta thậm chí còn vì chàng si mê em gái thứ của ta mà chăm chỉ học cách trở nên xinh đẹp."
"Từ Đình Chương, thực ra chúng ta đã sớm nhìn nhau phát chán rồi, phải không?"
Không biết có phải do rượu mạnh hay không, đến lúc sau ta chỉ nói năng lung tung. Chỉ mơ hồ nhớ rằng, bóng lưng mà ta từng khổ công theo đuổi kia giờ đây đã quay lại ôm chặt ta trong vòng tay. Hương long diên hương trên người hắn bao quanh ta, hắn trở nên giống như một đứa trẻ, y như dáng vẻ thiếu niên khi ta lần đầu gặp hắn.
Hắn nói với ta rất nhiều lời.
Nhưng phần lớn ta đều không nhớ rõ nữa.
Ta chỉ nhớ hắn thì thầm như trong giấc mộng: "Khởi Dĩnh, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất