Chương 002: Không thể chịu nổi. (2)
Lý Hàng ngồi phía sau che miệng cười khùng khục, hắn quen với Nghiêm Đức Tiêu, tên đó cảnh vụ thì chẳng hiểu gì, nhưng thứ khác thì không cần dạy cũng hiếu, những thủ đoạn quanh co trong giới cảnh sát chẳng cần ai nói cũng mò ra hết, rất vui tính, được lòng đa số mọi người trong đội.
Thằng đấy à, trừ làm cảnh sát ra thì làm cái gì cũng giỏi, không may, bọn họ chính là cảnh sát.
Hứa Bình Thu còn lạ gì Thử Tiêu nữa, vốn tính cách đã tự do tản mạn, gian trá không ai bằng, song là tên gan chuột nhắt, vẫn biết sợ tổ chức, chỉ là sau khi theo Dư Tội buôn lậu vài chuyến thì gan to lên mấy lần, người bình thường không trấn áp nổi. Ông không bình luận vội, hỏi:” Lý Nhị Đông thì sao, cũng có vấn đề à?”
“ Cậu ta cũng không có vấn đề gì, nhưng còn đáng ghét hơn cả có vấn đề, đội trưởng biết cậu ta nói gì với tôi không? Cậu ta giao giảng nhân quyền, nói cái gì mà tăng ca, làm việc không có ngày nghỉ, là xâm phạm nhân quyền. Yôi nói hình cảnh là như thế, cậu không phục thì đi mà tố cáo, ai ngờ cậu ta tố cáo thật ... Lại còn tới thẳng chỗ cục trưởng Vương, tố cáo cả danh sách dài tận ba trang.” Thiệu Vạn Qua đấm bảng điều khiển, kết quả là hắn sau đó bị gọi lên cục công an thành phố chửi mắng té tát, còn mang tiếng không quản lý được đội ngũ:
“ Người khác thì sao?” Hứa Bình Thu buồn cười lắm, chỉ là thấy không nên cười nên cố nhịn, chưa yên tâm hỏi:
“ Cô bé Chu Văn Quyên khá lắm, làm việc chắc chắn, bất kể là thực địa hay văn phòng, dùng vào việc gì cũng được, bảo sao làm nấy, không than vãn gì cả, tuy ít nói, song chăm chỉ nên được lòng mọi người. Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ là lái xe tốt, am hiểu máy móc, có bọn họ, chúng tôi bớt được khối chuyện, xe trong đội không sợ đi làm nhiệm vụ gặp sự cố, tiết kiệm được khối tiền. Giải Băng càng không phải nói, đã tham gia tới mười mấy vụ án, xử lý công việc rất chín chắn đang tin cậy, chỉ cần một hai năm nữa thay tôi làm đội trưởng cũng không vấn đề ... À phải, nghe nói họ cùng một lớp, sao mà khác nhau nhiều như thế?” Thiệu Vạn Qua lại bắt đầu than vãn về hai con sâu hại kia:
“ Ha ha ha, đừng kêu ca, thứ khó chơi nhất lớp đó còn chưa tới chỗ cậu đâu.” Hứa Bình Thu khó xử, đau đầu nhất vẫn là bố trí Dư Tội ra sao, thả vào đâu cũng không yên, chỗ ông ta muốn đưa vào thì thằng nhãi đó lại một mực không chịu, dù quan hệ hoàn hoãn không ít, nhưng Dư Tội vẫn đề phòng ông ta quá mạnh:” Được rồi, chuyện này tôi đồng ý, có điều cậu để tôi nghĩ chỗ đã. Nhưng tôi cũng phải nói cậu, cậu dùng người quá kém, quá cứng nhắc, năm xưa ai cũng bảo cậu vô tích sự, vậy mà giờ cậu lại đi chỉ trích đồng loại của mình, sao không nghĩ cách dùng họ?”
Thiệu Vạn Qua đỏ mặt, năm xưa không có xử trưởng Hứa che chở thì hắn đã bị đuổi khỏi đội ngũ này rồi, nhưng mà nghĩ vỡ đầu cũng không ra hai con sâu hại kia dùng vào được việc gì ....
Xe đi mười lăm phút thì tới Đại đội hai đường Kính Tông, nơi này đang tổ chức lễ mừng công vô cùng náo nhiệt.
Nhân số trong đội năm nay đột phá 50 người, vậy là nhân số lớn nhất trong 4 đại đội hình sự chính của thành phố, lúc này người có mặt trong đội trên 30, còn tổ chức tiệc buffet ở nhà ăn.
Nhà ăn khá rộng nên không đủ lắp điều hòa, hai cái quạt công nghiệp chảy hết công suất mới miễn cưỡng đối phó được với thời tiết khó ưa bậc nhất trong năm này. Hứa Bình Thu đang chọn vài món hoa quả ăn gọi là góp vui thì Thử Tiêu cũng chạy tới ăn chực, từ xa đã hô to: “ Gấu Chó, Súc Sinh xông lên chiếm chỗ đi, Lão Nhị cũng sắp tới rồi ... Í?”
Bị người ta tóm lấy rồi, Thử Tiêu quay đầu lại, tức thì cười toe toe, thân thiết gọi: “ Chú Hứa, sao chú lại tới đây?”
Chú Hứa? không ít hình cảnh ở đại đội hai quay đầu nhìn, chẳng lẽ chàng béo này là thân thích với xử trưởng Hứa, chỉ có mấy anh em là biết hai bên không tí dây mơ rễ má gì với Hứa Bình Thu, xấu hổ thay cho hắn.
“ Tôi tới thăm thằng cháu lớn.” Hứa Bình Thu theo giọng điệu Thử Tiêu vui vẻ trả lời:
Da mặt Thử Tiêu đạt tới độ bền chắc của bê tông vĩnh cửu rồi, tới gần nghiêng người thì thầm:” Chú, chú khách khí quá, à cháu còn có chuyện hỏi chú, vụ án ở Quảng Châu ấy, sao cháu không được thưởng gì nhỉ?”
Hứa Bình Thu mặt hiền hòa:” Thế cậu muốn thưởng gì?”
Thử Tiêu khéo léo đề xuất:” Phá án đều có tiền thưởng mà, ít nhiều phải cho một chút để cháu mời chú và các anh em một bữa cơm chứ?”
“ Có, tỉnh phê rồi, được 5 vạn, nhưng chia tới từng người chẳng được bao nhiêu đâu, với lại Đức Tiêu, cậu ở Quảng Châu buôn lậu cả tháng trời, tôi không tin chân tay cậu sạch sẽ.” Hứa Bình Thu ghé tai Thử Tiêu nói nhỏ, nháy mắt một cái:
Thử Tiêu có tật giật mình, giả ngốc: “ Chuyện đó chú hỏi lão đại Dư Tiểu Nhị, cháu là quân lính làm gì có gì ... Hôm Bùi Ngư tới tìm, tiền vất vả kiếm được đã ném sạch đánh lạc hướng, chuyện này cháu đã báo cáo lên tổ chức.”
Hứa Bình Thu không định truy cứu, lại còn hết sức thân mật ôm vai Thử Tiêu: “ Hôm nay đông người như thế, để tôi thưởng cho cậu, hai chúng ta ngồi ăn cơm cùng nhau.”
“ Thưởng gì ạ?” Cái tính của Thử Tiêu làm phàm nghe thấy cái gì liên quan tới cho, tặng với thưởng là trí thông minh giảm đi vài cấp:
“ Ngốc quá, chúng ta thân mật thế này, về sau cậu nói tôi là chú cậu, ai chẳng nể mặt, đúng không?” Hứa Bình Thu thưởng cho Thử Tiêu một cơ hội cáo mượn oai hùm:
“ A ...” Thử Tiêu cười tới lệch miệng, có thêm một cái vốn bốc phét thế này ai lại chê, bảo Hứa Bình Thu đợi, hiên ngang đi vào nhà ăn tìm vị trí, Thiệu Vạn Qua thì không muốn đụng vào, cả đội có hai nữ cảnh lẽ nào đi bắt nạt, nhưng vị trí tốt không có mấy, thế là hi sinh anh em:” Biến biến biến, ra chỗ khác ăn .... Xử trưởng Hứa muốn ngồi đây.”
Hùng Kiếm Phi và Trương Mãnh nay chính thức điều tới đại đội hai chờ cơ hội truy bắt tội phạm thể hiện tài nghệ mới tu luyện, tiếp tục ăn coi Thử Tiêu đống phân, không thèm để ý.
Nói tới thủ đoạn gian trá thì Thử Tiêu có thừa, hạ giọng quát khẽ:
Hai cái thằng ngốc này, không thấy xử trưởng Hứa đang đợi à, mau lên, tôi khó khăn lắm mới tranh thủ được cho hai cậu cơ hội lấy lòng lãnh đạo, nếu không tôi mời lãnh đạo ngồi chỗ khác.”
Hai tên kia thế mà cũng tin, rối rít thu dọn bát đũa, thấy Hứa Bình Thu đi tới, kính lễ nhường chỗ, cứ tưởng xử trưởng Hứa sẽ ngồi cùng cục trưởng Vương, ai ngờ lại ngồi cùng với Thử Tiêu.
Hùng Kiếm Phi đang nuốt dở tức thì mắc nghẹn:” Cái gì thế này?”
“ Mắc lừa chứ còn sao, hắn muốn nịnh bợ lãnh đạo nên lừa chúng ta.” Trương Mãnh hiểu ra, hai người lẩm bẩm, tính xổ thằng phản bạn đó sau:
Thử Tiêu không hay biết có hai ánh mắt hận thù bên cạnh, ân cần hỏi xử trưởng Hứa ăn gì, lật đật chạy đi chạy lại lấy thức ăn. Lát sau Lý Nhị Đông chạy về, đám độc thân này làm sao chịu bỏ lỡ cơ hội ăn cơm miễn phí, nhưng mà thấy Thử Tiêu ngồi cùng Hứa Bình Thu sợ tới ăn không ngon nữa, định chuồn thì bị Hứa Bình Thu gọi tới, Lý Nhị huynh xô vào hai cái bàn mới tới nơi.
“ Ngồi đi, đừng câu nệ, tôi nhân lễ mừng công này để tới thăm các cậu, năm nay tỉ lệ được nhận của lớp các cậu trên 80%, nhưng mà trực tiếp nhập cảnh tịch chỉ có mười một người thêm vào Thiệu Soái thôi.” Hứa Bình Thu đặt thìa xuống, thái độ hiền hòa gần gũi:
Riêng câu này đủ khiến hai người đắc ý, coi như chuyến đi Quảng Châu không uổng công, ra trường một cái là thành luôn cảnh sát, bỏ qua hai chữ thực tập.