Dư Tội

Chương 030: Thân bất do kỷ. (1)

Chương 030: Thân bất do kỷ. (1)
Dư Tội tay hơi run run đưa ra, đụng vào bộ cảnh phục, sờ một cái là nhận ngay ra chất liệu cao cấp. Đúng, là trang phục của cảnh sát cao cấp, cảnh sát cấp thấp sơ mi màu lam nhạt, còn từ cấp cảnh ti thì áo sơ mi màu trắng như tuyết.
Hết sức nhẹ nhàng nhấc bộ cảnh phục lên, vuốt phẳng, Dư Tội cởi quần áo ra, mặc từng thứ từng thứ một lên người, soi gương đội mũ ngay ngay, tức thì cứ như biến thành người hoàn toàn khác. Vóc dáng vốn không cao lớn liền tăng thêm vài phần oai hùng, vuốt cảnh hàm trên vai, Dư Tội kích động, đây là thực sao?
Đúng thế, y luôn có một giấc mơ, trong giấc mơ, y rất ghét trò chơi bắt kẻ xấu, vì y luôn phải đóng vai kẻ xấu, còn nhớ lần đầu bị bẻ tay ra sau đưa vào đồn cảnh sát, cảnh phục uy phong của dân cảnh khiến y phải rùng minh. Còn nhớ vì bồi dưỡng sở trường để được tuyển dụng đặc biệt vào trưởng cảnh sát, mỗi ngày y liều mạng chạy, chạy, để một ngày mặc cảnh phục đứng trước con phố bán hoa quả.
Càng nhớ cho dù tới trường học cảnh sát nhận ra hiện thực tàn nhẫn rằng không phải cứ nỗ lực là đạt được ước mơ, cảnh sát cũng có giai cấp, mình tối đa chỉ trở thành cảnh sát hạng bét, nhưng sâu trong tâm khảm y vẫn còn một phần thánh khiết, chấp nhận đổi mọi thứ để có được nó.
Suốt năm tháng tuổi thơ, bị chửi mắng, đánh đập ghẻ lạnh, khinh thường, y khóc rất nhiều, ai sinh ra muốn làm kẻ xấu, ai sinh ra muốn làm thứ cặn bã chứ.
Dư Tội biết kỳ thực mình thích cái dáng vẻ đường hoàng kia ở trong gương.
Chỉnh đốn trang phục, đi hai bước, mở cửa ra, xuất hiện trước mặt Nghiêm Đức Tiêu đang lấc ca lấc cấc đứng dựa vào tường, một chân co lên, ngáp ngắn ngáp dài, vừa nhìn thấy một viên cảnh ty xuất hiện hoảng hốt suýt ngã.
Thử Tiêu đứng nghiêm giơ tay kính lễ, một tích tắc sau mới nhận ra, thò đầu tới gần mặt Dư Tội thốt lên: “ Ông trời ơi, ai thế này?”
Dư Tội ưỡn ngực lên, đánh bạt tay đưa lên miệng mút của Thử Tiêu, quát: “ Thấy cấp trên chỉ biết mút ngón tay à ? Nghiêm!”
Thử Tiêu kính lễ chẳng có chút nghiêm túc nào, kinh ngạc vẫn chưa tan, dù biết Dư Tội được thăng hàm nhưng cứ nghĩ phải một hai năm nữa cơ, xem ra trường hợp đặc biệt rồi, nhìn về phía phòng họp: “ Dư Nhi, cái bộ này không dễ mặc đâu.”
“ Chà, anh cũng tiến bộ rồi đấy nhỉ?”
“ Có tiến bộ hay không, nhưng chắc chắn là có nhiệm vụ phi thường, chứ làm gì có thứ béo bở như vậy rơi lên đầu chúng ta.” Thử Tiêu tuy tham, song lúc quan trọng thì vẫn tỉnh táo:
Dư Tội cũng không hồ đồ, khoác vai Thử Tiêu: “ Cái này đánh cược thắng được đấy.”
“ Cái gì? Cược được? “ Thử Tiêu không hiểu ra sao, có điều không phải lúc truy cứu, nhìn về căn phòng kia, mấp máy môi: “ Nhưng mà ...”
“ Không nhưng gì cả, giờ tôi có nằm lăn ra đó không làm gì hết cũng được lĩnh lương cả đời rồi.”
Dư Tội uy phong sải bước về phía phòng hội nghị, đầu ngẩng cao, bước chân vững vàng, làm Thử Tiêu than mãi, xem ra đại học nhà tù đúng là trường học chất lượng, nhìn Dư Nhi kìa, bước chân nó oai hơn hẳn, trước kia đi như thằng lưu manh hạng bét, giờ rõ ràng là tư thế đại ca mà.
Đầy phòng hội nghị ra, Hứa Bình Thu dẫn đầu hô "kính lễ", một đám cảnh sát đồng loạt đứng dậy, kính lẽ với Dư Tội, tức thì làm y có chút câu nệ đứng cửa không biết phản ứng thế nào.
Cứ như chưa từng có cuộc chạm trán nảy lửa sặc mùi khói lửa khi nãy, Hứa Bình Thu bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ rời chỗ niềm nở dẫn Dư Tội tới chỗ ngồi, mỉm cười nói: “ Những người ngồi đây bao gồm cả tôi đều là chi viện hậu phương, bất kỳ lúc nào, đồng chí công tác ở tuyến đầu đều được tôn trọng, mời ngồi.”
Dư Tội thầm chửi lão ta một câu roofii nhìn quanh, nhận ra vài người quen, nữ cảnh sát xinh đẹp dùng laptop trước kia luôn lạnh lùng ngó lơ mình khẽ mỉm cười gật đầu, mấy người thực địa khác nhìn với ánh mắt có chút sùng bái lẫn ngạc nhiên, có vẻ coi như y là người ngoài hành tinh rồi.
Xưa nay Dư Tội chưa bao giờ sợ người khác chửi mình, khinh mình, thậm chí đánh mình, nhưng ánh mắt tôn sùng này làm y không thích ứng nổi, dùng loại ánh mắt cảnh giác của thú hoang khi có người tới gần.
“ Đây là tổ trưởng tổ hành động Đỗ Lập Tài, các thành viên thực địa Cao Viễn, Lý Phương Viễn, Vương Vũ Vi, Lâm Vũ Tịnh.” Hứa Bình Thu chỉ từng giới thiệu:
Lần lượt từng người đứng lên kính lễ với Dư Tội làm y hơi lóng ngóng đáp lễ, giờ y mới phát hiện ra là ngay Lâm Vũ Tịnh cũng có cảnh hàm cao hơn y một cấp, cô là cảnh ty cấp 2, Đỗ Lập Tài khỏi nói, người ta là cảnh đốc rồi ngang với cục trưởng cục công an thành phố loại ba, hình như mình suy nghĩ hơn đơn giản.
“ Vũ Tịnh, giới thiệu đại khái tình hình cho cậu ấy biết.” Hứa Bình Thu lui về tuyến hai:
Cao Viễn và Vương Vũ Vi đứng dậy kém rèm, căn phòng nhanh chóng tối đi, Lâm Vũ Tịnh mở màn hình, một luồng ánh sáng trắng mở chiếu lên phông lớn, trịnh trọng tuyên bố: “ Sau đây tôi giới thiệu sơ qua về vụ án 12.7.”
Vụ án xảy ra ở thành phố Đại Nguyên tỉnh Sơn Bắc, bắt nguồn lúc bệnh viện trực thuộc cục công an thành phố chữa trị cho bảy bệnh nhân nguy hiểm tới tính mạng. Về sau hai người tử vong, triệu chứng phù hợp mới sử dụng ma túy quá liều mà ra, thân phận của nạn nhân không kém, đều là công tử tiểu thư phú nhị đại, thế nên chấn động không nhỏ trong tỉnh.
Tình hình phản ánh lên cục công an thành phố, cục chống ma tuy tỉnh, lãnh đạo tỉnh ra lệnh phải bằng mọi giá chặn đứng mầm mống này trước khi lan rộng. Qua vài tháng điều tra, đột kích một công ty trang bị y tế, thu được loại ma túy mới, trọng lượng 22.5 kg, ngày hành động là 7 tháng 12.
Khi đó Dư Tội tất nhiên vẫn ở trong môi trường học tập tương đối khép kín, mà đám bọn họ chẳng cũng đâu mấy quan tâm tới tình hình thời sự, còn bàn kế hoạch đi chơi Tết với đám anh em.
“ Chúng tôi bắt được 4 nghi phạm, thu giữ 30 vạn tiền mặt. Đây là tên đứng đầu nhóm, tên Cát Tường Quân, chúng tới từ tỉnh Quảng Đông, trải qua công tác tư tưởng của chúng ta, hắn đã đồng ý phối hợp với hành động của tỉnh, ngày 19 cùng tháng, năm người chúng tôi dẫn người này tới tỉnh Quảng Đông, tiếp xúc với thương gia ở đó, ước hẹn thời gian, địa điểm giao dịch, khi đó chúng tôi nghĩ đã câu được cá lớn.” Lâm Vũ Tịnh điều chỉnh hình ảnh trên máy tính, chỉ người trung niên để râu quai nón:
Hành động thất bại, người đưa tin chắc chắn bị giết rồi, Dư Tội nghĩ.
“ Khi đó Cát Tường Quân ở khách sạn Cẩm Nguyên, đàm phán giao dịch diễn ra rất thuận lợi, hai ngày sau, đối phương thông báo ấn định địa điểm giao dịch là km 27 cao tốc Thâm Cảng ( Thâm Quyến - Hong Kong), đây là cách giao dịch giống mọi khi, cả Cát Tường Quân và chúng tôi đều không phát hiện có gì khác thường, sử dụng cách giao dịch tiền, người, hàng chia tách. Đây là hình ảnh từ hiện trường giao dịch …”
Đó là đoạn băng ghi lại sự thất bại của cảnh sát, hai cái va ly lớn, mở ra một phát Dư Tội thiếu chút nữa không nhịn được cười. Không phải ma túy, mà là hai con búp bê tình dục bằng cao su chưa bơm, không nói cũng biết là bị người ta chơi một vố, lòng thầm nghĩ, bọn phần tử tội phạm đúng là có khiếu hài hước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất