Chương 11
Ở trong thị trấn không có xe đi thẳng tới Tam Danh Sơn, ba đứa bé dậy thật sớm, trước tiên bắt xe đến khu vực thành phố, sau đó lại ngồi hai giờ đồng hồ trên xe ô tô mới đến được khu du lịch Tam Danh Sơn.
Từ xa, Chu Triều Dương đã chỉ vào một người phụ nữ thấp béo đứng ở cửa soát vé, giới thiệu: “Đấy là mẹ tớ, các cậu đợi chút, tớ đến đó nói chuyện với mẹ một lát".
Cậu chạy đến bên cạnh Châu Xuân Hồng.
“Ơ, sao con lại đến đây?”
“Con dẫn hai người bạn đến đây chơi.” Cậu chỉ về phía Đinh Hạo và Phổ Phổ đứng ở đằng xa, “Một người là bạn học với con thời tiểu học, sau đó chuyển đến Hàm Châu học, mấy hôm nay đến chơi, còn một người là em gái cậu ấy. Phải rồi, mẹ ơi,” cậu vội lấy ra năm nghìn tệ ở trong túi lén đưa cho mẹ, “Hôm qua bố gọi con đến cho con năm nghìn tệ, mẹ giữ cẩn thận nhé!”
“Chu Vĩnh Bình lần này sao lại tốt bụng, đưa cho con nhiều như vậy?” Châu Xuân Hồng nhét tiền vào trong túi áo.
Chu Triều Dương khẽ cúi đầu: “Hôm qua lúc con tới, mấy chú cùng đánh bài với bố bảo bố đưa nhiều cho con một chút. Nhưng... hôm qua lúc con đến, bị vợ và con gái của bố bắt gặp.”
Châu Xuân Hồng hỏi vẻ quan tâm: “Bọn họ nói gì?”
“Không nói gì cả, con gái của bà ta không biết con, còn hỏi con là ai. Bố... bố nói con là cháu của chú Phương Kiến Bình.” Giọng cậu rất khẽ.
Châu Xuân Hồng nhìn bộ dạng của con trai, khoang mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nén, lạnh lùng nói: “Câu nói này mà Chu Vĩnh Bình cũng có thể nói ra được! Người làm bố mà lại cư xử như vậy, chẳng thà chết đi cho xong!”
Chu Triều Dương mím môi, không nói gì.
Châu Xuân Hồng chuyển đề tài, kéo áo con trai: “Quần áo bẩn quá, con không giặt à? Vốn dĩ ngày mai mẹ được nghỉ, hôm qua bố cô Lý lại bị nhập viện, mẹ và cô Vương phải ở lại để thay ca, mấy hôm nay sẽ không về nhà được rồi, hôm nay con tự về nhà giặt giũ quần áo, biết chưa?”
“Con biết rồi, con sẽ giặt, ừm, thế con dẫn bạn lên núi chơi nhé?”
“Đi chơi đi, sau khi trở về, con mời bạn ra ngoài ăn, bạn bè đến chơi, con phải đối xử tốt một chút, đừng để người ta cảm thấy con keo kiệt. Con có tiền không?”
“Con vẫn còn mấy trăm tệ, đủ tiêu rồi ạ. Mẹ ơi, mấy hôm nay nếu mẹ không về, con giữ bạn con ở lại nhà mình mấy hôm, cùng chơi đùa được không ạ?”
“Ừm, các con cứ vui chơi đi!” Châu Xuân Hồng thường ngày cũng ít quản lý khắt khe đối với con trai, cô vẫn luôn rất yên tâm về con trai, hơn nữa con trai cô cũng đặc biệt cố gắng, từ khi học tiểu học, việc học hành cũng không cần cô phải thúc giục, thành tích vẫn luôn đứng nhất nhì, đây chính là niềm kiêu hãnh của cô.
Chu Triều Dương vẫy tay về phía hai người bạn, hai đứa bước đến ngoan ngoãn chào cô. Cô Vương làm cùng ca với Châu Xuân Hồng thì thầm khen Phổ Phổ trông thật xinh đẹp, giống như là búp bê, sau này làm vợ Triều Dương thì tốt quá, Châu Xuân Hồng tươi cười vỗ vai cô bạn đồng nghiệp một cái.
Đồng thời, Phổ Phổ cũng nghe được câu nói này, nó cười nhếch miệng, làm mặt quỷ, không nói gì.
Ba đứa cùng leo lên núi chơi, nhanh chóng quên đi sự phiền não của mình. Hôm nay là ngày thứ tư tuần đầu tiên của tháng bảy, không phải là ngày nghỉ, lại vào mùa vắng khách du lịch, trên núi chỉ có vài khách tham quan.
Ba đứa nô đùa dọc đường đi lên, nhanh chóng đến được một chòi nghỉ ở lưng chừng núi.
“Nếu ngày nào cũng có thể vui chơi như thế này thì tốt quá!” Đinh Hạo phát biểu một câu, rướn thẳng người, hướng về bầu trời bao la rộng lớn phía bên ngoài cái chòi.
Phổ Phổ nhìn mảng phong cảnh rộng lớn ở phía dưới núi, cũng bất giác bật cười vui sướng: “Anh Triều Dương, anh thấy phong cảnh ở đây thế nào?”
“Đẹp lắm!”
“Em muốn đứng ở đây chụp mấy tấm ảnh.”
“Không vấn đề, em hãy đứng trước đi, anh thử chụp mấy bức xem sao.”
Phổ Phổ lập tức đứng nghiêm, hai tay giơ hình chữ V giơ lên đầu, tươi cười rạng rỡ.
“Trông thật giống con thỏ, ha ha.” Chu Triều Dương mở máy ảnh, Đinh Hạo đứng phía sau cậu nhìn cậu thao tác. Sau khi chụp mấy tấm ảnh, Chu Triều Dương bật chế độ xem lại ảnh, phong cảnh phía sau rất đẹp, Phổ Phổ cũng rất đáng yêu, ba người đều khen đẹp. Tiếp đó lại đổi góc chụp.
Lần này, chiếc máy ảnh hướng về phía trạm dừng chân trước mặt, lúc này ở trên đó chỉ có một người nam giới trẻ và một đôi vợ chồng già chừng 50, 60 tuổi, Chu Triều Dương chụp liền mấy tấm, khi mở ra xem thấy ảnh rất đẹp.
“Trông thế nào?”
Phổ Phổ liên tục gật đầu: “Chụp đẹp lắm! Em rất thích.”
“Hạo Tử, cậu cũng chụp mấy tấm nhé?”
“Tớ không cần chụp đâu, tớ không hứng thú với việc chụp ảnh.”
“Ừm... vậy thì tớ quay video cho các cậu nhé?”
“Máy ảnh còn có thể quay video à?” Phổ Phổ hỏi vẻ hiếu kỳ.
“Đúng vậy, còn thể ghi âm, nhanh lên, tớ đã bắt đầu rồi, hai người các cậu hãy nhìn thẳng vào ống kính nói mấy câu đi”.
“Nói gì bây giờ nhỉ?” Phổ Phổ nói.
“Ha ha, nhìn tớ này!” Đinh Hạo bắt đầu làm ra vẻ, “Xin chào tất cả các vị, tiết mục các vị đang xem chính là truyền hình trực tiếp bản tin do phát thanh viên nổi tiếng Đinh Hạo hướng dẫn chương trình. Trước tiên chúng ta hãy xem một bản tin nóng hổi ngày hôm nay, ba thiếu niên thiên tài đang vui chơi ở Tam Danh Sơn, sau đó...”.
“Sau đó xảy ra chuyện gì?” Chu Triều Dương cười hỏi.
Phổ Phổ nói: “MC Đinh, sau đó thì sao? Hết rồi à? ”
“Sau đó... sau đó... ” Đinh Hạo xấu hổ gãi đầu, không bịa ra được câu nói phía sau.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên, hai tiếng kêu xé gan xé phổi “a” đồng thời truyền tới khiến cho ba đứa giật mình sợ hãi.
Ba đứa đồng thời nhìn về phía trạm dừng chân, lúc này trên đó chỉ còn lại một mình người nam giới trẻ tuổi vừa rồi, không thấy đôi vợ chồng già đó đâu nữa cả.
Mấy giây sau, ở phía dưới núi truyền tới những âm thanh va đập rộn rạo, người nam giới đó nhoài người bên bức tường thành, hét lớn mấy tiếng xuống phía dưới: “Bố! Mẹ! Bố! Mẹ!”, rồi quay người lao về phía mấy gian hàng ở phía sau trạm dừng chân, hét lớn: “Mau cứu người, bố mẹ tôi rơi xuống dưới rồi, mọi người mau đến giúp đỡ với!”
Chu Triều Dương vội vàng cất máy ảnh, cả ba đứa cùng chạy tới đó.