Chương 17
Hiệu sách Tân Hoa là hiệu sách lớn nhất trong khu, là cả một siêu thị sách, có tất cả ba tầng, quy mô rất rộng lớn. Bên trong có bật điều hòa, trong thời tiết này khiến cho mọi người cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Sau khi tiến vào hiệu sách, Đinh Hạo nhanh chóng chạy đến khu vực truyện thiếu nhi để đọc, Chu Triều Dương thì lại không hề hứng thú đối với những loại sách truyện này, cậu thích nhất là sách tham khảo.
Cậu đi thẳng đến giá sách bày các loại sách tham khảo dành cho học sinh cấp hai, liền có cảm giác vô cùng vui vẻ, thư thái, dễ chịu, giống như cảm giác phụ nữ đi đến siêu thị.
Trên chiếc bàn lớn trước giá sách, đặt rất nhiều các cuốn sách có các đề bài kiểm tra, cậu thực sự muốn mua hết tất cả số đó để làm một lượt.
Cậu xem hết mục lục của những cuốn sách này đã mất nửa tiếng đồng hồ, cậu không hề cảm thấy thời gian đang trôi chảy, chọn lựa hồi lâu, cuối cùng cầm một cuốn tập hợp các đề toán thi Olympic, chọn một vị trí trống bên cạnh giá sách và ngồi xuống để xem.
Lại trôi qua nửa giờ đồng hồ, trong tay Phổ Phổ cầm một cuốn sách tập làm văn, cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, trong miệng lẩm bẩm: “Em về rồi, Hạo Tử đang mê mẩn đọc một cuốn truyện ma, bây giờ không chịu đi kìa.”
Chu Triều Dương cũng không muốn đi, ở đây đọc sách còn thú vị hơn nhiều ở nhà xem tivi, điều càng quan trọng hơn là, cậu thực sự không muốn nghe bọn chúng nói về việc tống tiền tên sát nhân, có thể kéo dài được chừng nào hay chừng ấy, bèn nói: “Chúng ta cứ xem thêm một lúc đi, hiệu sách 9 giờ mới đóng cửa, đến lúc đó cũng vẫn có xe buýt, trước đây anh nghỉ hè một mình không có việc gì làm, thường xuyên đến đây suốt cả ngày.”
“Ưm, cuộc sống như vậy thật tuyệt.” Phổ Phổ nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cứ như vậy, cả ba đứa đều đọc sách ở trong hiệu sách.
Được một lúc, phía trước truyền tới một âm thanh quen thuộc lọt vào tai Chu Triều Dương.
“Tinh Tinh, cuốn sách mà cô giáo chủ nhiệm lớp con nói bày ở đâu? Hay là đi hỏi nhân viên bán sách nhé?”
“Bố ơi, Tứ đại danh tác, Tây Du ký, truyện... truyện Thủy gì đó, còn nữa...”.
“Truyện Thủy hử, Hồng Lâu mộng, Tam quốc diễn nghĩa. Ôi chao, cô giáo chủ nhiệm của các con bắt học sinh tiểu học lớp hai đã mua gì mà Tứ đại danh tác chứ, bố còn chưa đọc.”
“Không phải đâu, cô giáo nói bây giờ chúng con xem chưa hiểu nhưng sau này chắc chắn phải xem, con muốn xem xem Tứ đại danh tác rốt cuộc như thế nào.”
“Ha ha, được, bố mua cho con, đừng nói là Tứ đại danh tác, bốn mươi đại danh tác cũng sẽ mua cho con, con chịu học hành như vậy, sau này thành tích học tập chắc chắn sẽ rất tốt.”
Nghe nói giọng nói quen thuộc, Chu Triều Dương chợt ngước đầu lên, theo bản năng hướng về người phía trước mặt: “Bố ơi...”, nhưng cậu lập tức ngậm miệng lại.
Phổ Phổ cũng ngước đầu lên nhìn cậu vẻ hiếu kỳ.
Chu Vĩnh Bình nhìn thấy con trai, vội vàng nháy mắt, tiếp đến liền đưa một ngón tay đặt lên miệng làm ra động tác không nên lên tiếng.
Trong khoảnh khắc đó, Chu Triều Dương nuốt nước bọt, không nói gì được nữa cả.
Chu Vĩnh Bình kéo cô con gái đang đi về phía trước, kéo ngược nó lại, nói: “Tứ đại danh tác ở trên lầu, Tinh Tinh, bố đưa con lên lầu lấy nhé.”
“Vâng, phải rồi, con còn muốn mua cả tấm dán viết chữ, ngày mai ở tiết Thư pháp cô giáo nói cần dùng tới, lần trước con quên mua.”
“Được, lát nữa cùng mua.”
Hai người quay lưng bước đi, Chu Vĩnh Bình dắt tay con gái đi thẳng đến bậc cầu thang đi lên tầng, không quay đầu lại, cho đến tận khi đi đến chỗ quành của bậc cầu thang, anh ta mới nghiêng đầu liếc nhìn con trai một cái, phát hiện ra con trai ở đằng xa vẫn chăm chú nhìn theo anh ta, anh ta ho hắng một tiếng, lặng lẽ quay đầu, kéo con gái tiếp tục bước lên trên lầu.
Chu Triều Dương như thể rơi vào trong một thế giới khác, không thể nào nhúc nhích được, không thể nào vùng thoát ra được.
“Người đó là bố anh à?”
Cho đến tận khi Phổ Phổ bình thản lên tiếng hỏi, mới kéo cậu quay trở về thế giới hiện thực.
Cậu không trả lời, chỉ gật đầu, rồi lại cúi đầu xuống.
Cậu không biết lúc này đây Phổ Phổ đang nhìn cậu với nét mặt thế nào, là đồng tình? Là thấy đáng thương? Hay là thần thái không chút bận lòng vốn có?
“Sách của anh nhăn rồi!”, Phổ Phổ nói xong câu này, liền quay đầu đọc sách tập làm văn của nó.
Chu Triều Dương ngẩn người, bây giờ mới phát hiện ra cả trang sách đã bị bàn tay phải của cậu vo viên lại.