Chương 2
Đại học Chiết Giang đã cho sinh viên nghỉ hè, tuần trước, cả ngôi trường vẫn còn đông đúc nhộn nhịp, lúc này đây đã vô cùng quạnh quẽ vắng vẻ.
Hôm nay, thầy giáo Nghiêm Lương phụ trách hướng dẫn tiến sĩ của khoa Toán vừa mới tham gia xong một hội nghị về học thuật, khi quay trở lại văn phòng thì đã giữa trưa, ông gọi hai tiến sĩ một nam một nữ giúp ông chấm bài thi, dẫn họ đi ăn cơm.
Sau khi bước ra khỏi cổng trường, ông lôi chiếc di động ra khỏi cặp đựng tài liệu, vừa rồi trên buổi hội nghị học thuật, ông đã tắt máy, bây giờ muốn xem có tin nhắn gì không.
Khi vừa mới mở di động, thấy tiếng chuông vang lên liên hồi, ông giơ di động lên, ngược với ánh sáng giữa buổi trưa, nheo mắt lên nhìn, có ba tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ, đều là Từ Tịnh gọi tới, cuối cùng còn có một tin nhắn của Từ Tịnh: “Chú Nghiêm, nếu như chú đọc được tin nhắn, hãy nhanh chóng gọi điện lại cho cháu!”
Nghiêm Lương chau mày, ông không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo tin nhắn có vẻ rất nôn nóng.
Bố Từ Tịnh là anh họ của Nghiêm Lương, từng là Chủ nhiệm Ban quản lý Thuốc lá của thành phố Ninh, bây giờ đã nghỉ hưu. Từ Tịnh là cháu họ ông.
Mối quan hệ này vốn dĩ không thực sự quá thân thiết, nhưng Từ Tịnh lúc đầu khi đỗ được vào trường Đại học Chiết Giang, Nghiêm Lương với vai trò là chú, thường ngày cũng quan tâm nhiều hơn, nên hai gia đình trở nên thân thiết hơn. Ngoài ra, chồng của Từ Tịnh là Trương Đông Thăng lại từng là sinh viên của Nghiêm Lương, hơn nữa lại là cậu học sinh mà ông yêu quý, trước đây Từ Tịnh khi tìm ông thì đã quen biết với Trương Đông Thăng, hai người nhanh chóng rơi vào dòng sông tình yêu, đồng thời sau khi tốt nghiệp đại học không lâu đã kết hôn.
Có thể nói, Nghiêm Lương không chỉ là chú họ của Từ Tịnh, mà còn là người mai mối cho cuộc hôn nhân của họ.
Mỗi lần nhớ đến Trương Đông Thăng, Nghiêm Lương không nén nổi thở dài tiếc nuối.
Nghiêm Lương đã dạy rất nhiều sinh viên đại học, Trương Đông Thăng là một trong số ít người khiến cho ông ghi nhớ.
Trương Đông Thăng rất có thiên phú về phương diện logic Toán học, Nghiêm Lương rất đề cao anh ta.
Trước khi tốt nghiệp, Trương Đông Thăng đã có đủ tư cách để học lên thẳng tiến sĩ, Nghiêm Lương cũng rất muốn hướng dẫn anh ta, nhưng thật không ngờ anh ta lại từ bỏ cơ hội được học lên thẳng tiến sĩ, để đi tìm việc.
Đã nhiều lần Nghiêm Lương tìm anh ta nói chuyện, đề nghị anh ta học nghiên cứu thêm.
Nhưng Trương Đông Thăng lại tiết lộ, anh ta xuất thân từ nông thôn, điều kiện gia đình kém, mấy năm nay đều là vay tiền để đi học, anh ta muốn sớm kiếm được tiền để giảm bớt gánh nặng, đồng thời anh ta đang chuẩn bị kết hôn với Từ Tịnh, không tiện tiếp tục học tập nữa.
Sau đó không lâu, Từ Tịnh quay trở về thành phố Ninh, nhờ vào mối quan hệ của gia đình đã đi làm ở công ty Thuốc lá, còn Trương Đông Thăng tìm được công việc là giáo viên Toán trong trường cấp ba ở thành phố Ninh.
Tư duy quay trở về tin nhắn trên di động, Nghiêm Lương chuẩn bị gọi điện lại cho Từ Tịnh, cậu tiến sĩ chợt kêu lên: “Ôi, ở đằng kia có một bà lão bị ngã rồi!”
Nghiêm Lương dừng việc bấm điện thoại, vội vàng chạy tới đó.
Có một bà lão nằm ở trên đường dành cho người đi bộ vị trí quành rẽ ở ngã tư, trên tay và trên đầu gối của bà đều dính máu, hai tay đang ôm lấy cổ chân, miệng kêu rên: “Ôi da, ôi da!”
Nghiêm Lương không hề suy nghĩ, đang định đi đến dìu đỡ, cậu sinh viên bên cạnh vội kéo ông lại: “Thầy Lương, xin đợi một lát!”
“Đợi gì chứ?”
Cậu sinh viên cảnh giác thầm thì bên tai ông: “Bây giờ người già giả vờ ngã để ăn vạ rất nhiều, trong các bản tin đã thông báo rất nhiều, nếu như thầy đi đến đó đỡ, bà lão lúc đứng lên nói chính thầy đã làm bà bị thương, đòi thầy bồi thường tiền, đến lúc đó thì không nói cho rõ được nữa.”
Một sinh viên nữ cũng nói: “Phải rồi, thời buổi này, việc dìu đỡ người già tốt nhất là không nên tham gia vào.”
Bà lão nghe thấy lời của bọn họ, nhìn về phía họ, tiếp đó liền run rẩy giơ một bàn tay ra: “Giúp tôi với... hãy giúp dìu tôi đứng lên, là do tôi tự ngã.”
Cậu sinh viên nam cũng không hề xúc động, vẫn giữ Nghiêm Lương. Nghiêm Lương chau mày, do dự chưa biết quyết định ra sao. Dù sao thì gần đây ông cũng có nghe thấy rất nhiều bản tin về việc người già ngã để ăn vạ người khác.
Lúc này đây có một người đàn ông trung niên thô lỗ đi một chiếc xe máy điện qua đó, nhìn thấy cảnh tượng này, bèn dừng xe, chạy đến định đỡ bà lão dậy, rồi chợt dừng lại quay sang trừng mắt nhìn ba người: “Các người làm cho bà lão thành ra thế này, sao lại còn đứng đó chứ! Mau dìu đến bệnh viện đi thôi!”
Bỗng chốc, hai người sinh viên theo bản năng lùi lại một bước, rời cách bà lão xa thêm một chút, dị khẩu đồng thanh biện hộ: “Không phải là chúng tôi va vào đâu, chúng tôi vừa đi đến thì đã thế này rồi!” Người đàn ông chau mày, giọng nói có vẻ hòa nhã một chút: “Không phải là các người va vào, vậy thì các người cũng nên dìu đưa đến bệnh viện chứ!”
Cậu nam sinh lập tức hỏi ngược lại: “Ông chú này, sao ông lại không đỡ dậy?”
“Tôi á?” Người đàn ông ngẩn người, rồi rướn mày, nói vẻ hùng hổ: “Tôi còn cần phải đi làm việc, nếu tôi rảnh thì đã giúp từ lâu rồi!” Ông ta nhìn vào huy hiệu trên ngực Nghiêm Lương, chẹp chẹp miệng: “Các vị là giáo viên trường Đại học Chiết Giang à?”
“Tôi là giáo viên, họ là sinh viên của tôi.”
Người đàn ông thở dài: “Ngay cả giáo viên và sinh viên của trường Đại học Chiết Giang cũng không dám làm việc tốt, ôi ôi, bây giờ mọi người đều thế nào không biết nữa, làm một việc tốt lại khó khăn như vậy sao? Còn dám tự xưng là phần tử trí thức cao cơ đấy.”
Nghiêm Lương trong lòng bực bội, tôi tự xưng là “phần tử trí thức cao” lúc nào chứ? Nhưng nghe người đàn ông đó nói vậy, trên mặt ông cũng thể hiện ra sự hổ thẹn.
Người đàn ông thô lỗ nhìn bộ dạng áy náy của họ bèn nói: “Tôi vẫn còn phải đi làm việc, không có thời gian, thế này đi, thầy giáo này, nếu ông làm việc tốt mà không yên tâm, tôi có thể làm chứng cho ông, tôi sẽ giúp ông quay video trên di động của ông, chứng minh bà lão này tự ngã, không liên quan gì tới các vị.”
Ông ta cầm lấy chiếc di động từ trong tay Nghiêm Lương, đi lên phía trước ấn màn hình nói: “Thầy giáo, quay video thế này là được chứ, thầy nhìn xem, quay vào trong đây, rõ ràng có thể chứng minh là do bà ấy tự ngã, không liên quan gì tới các vị cả.”
Nghiêm Lương suy ngẫm một lát, cảm thấy anh ta nói cũng có lý, có người làm chứng, có vật chứng là đoạn video, vậy thì ổn thỏa rồi, lúc này mới cùng với hai người sinh viên đỡ bà lão đứng dậy.
“Cảm ơn, thực sự cảm ơn các vị quá, các vị đều là người tốt!” Bà lão nắm chặt lấy tay Nghiêm Lương run rẩy đi mấy bước, Nghiêm Lương mỉm cười thân thiện: “Bà không sao chứ, có cần chúng tôi gọi xe để đưa bà đến bệnh viện không?”
Nhưng bà lão vừa nghe đến bệnh viện, vội vàng từ chối: “Không cần đâu, tôi có thể đi được, không cần phiền phức, cảm ơn, cảm ơn các vị nhé!”
Nói xong, vội vàng giằng ra khỏi sự dìu đỡ của bọn họ, một mình bước về phía trước, bước được mấy bước, bước càng lúc càng nhanh, thật không ngờ gần như chạy bước nhỏ.
Cậu sinh viên tròn mắt nhìn theo bóng lưng bà lão nhanh chóng rời xa, biểu hiện trên nét mặt dần dần chuyển từ sự kinh ngạc sang phẫn nộ: “Em nói rồi, bà lão này chắc chắn là kẻ lừa đảo, thầy nhìn xem, bước đi nhanh nhẹn như bay vậy. Nếu không phải thấy chúng ta đông người, hôm nay bà ta sẽ ăn vạ mấy trăm tệ thầy Nghiêm đấy, bây giờ việc ăn vạ thất bại, nghe nói đưa đến bệnh viện, vội vàng chạy mất! Bà già này đúng là một kẻ lừa đảo!”
Sinh viên nữ liên tục gật đầu phụ họa.
Nghiêm Lương chau mày đứng nguyên tại chỗ, gãi gãi đầu, trong lòng cũng có cảm giác gì đó kỳ lạ, nói vẻ khó hiểu: “Nhưng tôi cứ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó rồi”. Ông đặt tay lên trán, một giây sau, ông chợt kêu lên: “Không đúng! Di động của tôi đâu? Di động của tôi đâu?”
Quay đầu nhìn xung quanh, người đàn ông trung niên thô lỗ giúp quay video đã biến mất tăm mất dạng, còn bà lão đó nhìn thấy từ xa đã ngồi lên một chiếc xe máy điện, chạy nhanh như bay.
Thế là, không có cách nào để gọi điện lại cho Từ Tịnh được nữa rồi.