Chương 4
Tiếng chuông của giờ tự học buổi tối đã vang lên, Chu Triều Dương quay trở về phòng học, hằn học trừng mắt nhìn Diệp Trì Mẫn một cái, trên khóe miệng cô bạn hiện lên nụ cười khinh mạn, rồi lại cúi đầu đọc sách.
Chu Triều Dương bất lực, ngồi trở lại vị trí bàn học đầu tiên, cô bạn cùng bàn thấy bạn trở về, lén lấy bút huých vào khuỷu tay cậu một cái, cậu vừa mới quay đầu sang, cô bạn liền hạ giọng nói: “Đừng quay sang để cho bọn họ nhìn thấy, mình nói với cậu một việc.”
Chu Triều Dương cúi đầu nhìn cuốn sách tham khảo, hỏi nhỏ: “Chuyện gì vậy?”
Cô bạn vẫn giữ nguyên tư thế cúi xuống nhìn vào cuốn sách của mình, lén lút nói: “Có phải là cậu bị cô Lục gọi đến, hỏi cậu về việc chiếc máy ảnh của Diệp Trì Mẫn phải không?”
“Đúng vậy!”
“Ừ, cậu bị bọn họ nghi oan rồi!”
“A!”
“Tối nay khi mình ăn xong quay trở lại trường học, nhìn thấy Diệp Trì Mẫn và lớp trưởng đang cầm máy ảnh, nói là rơi xuống đất làm nứt ống kính rồi. Sau đó mình nghe thấy bọn họ nói chuẩn bị nói với cô Lục, đổ oan cho cậu làm hỏng.”
“Thế mà cũng được à?”
Chu Triều Dương kinh ngạc trợn trừng mắt: “Mình biết ngay mà, chính là bọn họ dàn dựng để hãm hại mình! Cả ngày hôm nay mình làm bài tập, đâu có đụng đến cái máy ảnh khỉ gió của nó chứ! Đúng là đồ cầm thú! Tan học, mình sẽ tìm cô Lục để nói cho rõ!”
Cô bạn gái vội vàng nói: “Xin cậu đấy, đừng, mình chỉ lén lút nói cho cậu biết thôi, cậu đừng có nói cho ai là mình nói với cậu, nếu không mình sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả các bạn nữ.”
Chu Triều Dương nhíu mày, bộ dạng rất băn khoăn, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cậu vẫn đồng ý với vẻ bất lực: “Ừm.”
“Cậu biết là được rồi, nhất định không được nói ra!”
“Mình sẽ không nói đâu!”
“Ừm.”
“Lần này họ đổ oan cho cậu đúng là hơi quá đáng!”
“Tại sao bọn họ lại đổ oan cho mình?”
Cô bạn trả lời: “Cũng không biết, mình đoán là Diệp Trì Mẫn sợ làm hỏng máy ảnh sẽ bị bố cậu ấy mắng. Bố cậu ấy là đội trưởng của đồn công an, lúc trước từng đi lính, quản lý cậu ấy nghiêm khắc lắm, cậu ấy chỉ cần xảy ra chút sai sót gì là sẽ đánh cậu ấy. Cậu ấy nói bạn học làm vỡ thì bố cậu ấy sẽ không mắng cậu ấy nữa, hơn nữa bố cậu ấy là một người cảnh sát chắc cũng không tiện đến trường để bắt bạn học của con gái đền ống kính đâu.”
“Đáng ghét!” Chu Triều Dương nắm chặt tay, nói: “Thật không ngờ vì lý do này mà giá họa cho mình! Hừ, nó lớn như thế rồi, lẽ nào bố nó vẫn còn đánh nó!”
“Bố cậu ấy từng đi lính mà, nghe nói cậu ấy bị quản hung dữ hơn cả con trai, có lần mình nhìn thấy tai cậu ấy đỏ lựng, cậu ấy nói là bị bố đánh.”
Chu Triều Dương cười vẻ vui mừng trước tai họa của người khác: “Thảo nào, bố nó nuôi dưỡng nó như con trai, thảo nào tóc nó cắt ngắn như thế, trông giống như một ni cô biến thái vậy, ngày nào cũng trợn trừng đôi mắt cá chết, chắc là bị bố đánh cho thành ra như thế đấy!”
Cô bạn cùng bàn nghe cậu nói vậy, không kìm được bật cười thành tiếng “ha ha”, đúng lúc đó, cả hai đột nhiên cảm nhận thấy bầu không khí xung quanh chợt lạnh ngắt, không biết cô Lục đã lặng lẽ bước vào từ cửa sau từ lúc nào, đứng ngay phía sau hai đứa, lạnh lùng chất vấn: “Nói chuyện vui vẻ quá nhỉ!”
Cô bạn thè lưỡi, vội cúi đầu, không dám thở ra.
Chu Triều Dương ngồi sượng sùng, mấy giây sau, lấy hết dũng khí nói: “Là do em chọc cho bạn Phương Lệ Na cười đấy ạ!”
“Ngày mai thi cử rồi, vẫn còn rảnh rỗi quá nhỉ!”
Chu Triều Dương nghĩ, phần phổi của cô Lục chắc chắn là có thêm một chiếc tủ lạnh, bởi vì cậu thoáng nhìn thấy ở mũi cô thở ra luồng khí lạnh.
Chờ được đến lúc tan học, Chu Triều Dương vào nhà vệ sinh, đi đến bên lavabo ở phía bên ngoài nhà vệ sinh nhìn thấy Diệp Trì Mẫn đang rửa cốc đựng trà, cậu đập vào bồn rửa, hét lên: “Sao mày lại đổ oan cho tao?”
Diệp Trì Mẫn nhìn cậu một lúc, cười khẩy, không thèm trả lời, tiếp tục cúi đầu rửa cốc trà.
“Đồ tiện nhân!” Chu Triều Dương chửi một câu, đang định bước vào trong nhà vệ sinh. Đột nhiên Diệp Trì Mẫn “òa” một tiếng bật khóc, Chu Triều Dương nhìn cô bạn đầy kinh ngạc, không sao hiểu nổi, mình chỉ chửi nó có một câu mà nó đã khóc rồi sao? Lâm Đại Ngọc à!
Điều khiến cậu càng kinh ngạc hơn là liền ngay sau đó, Diệp Trì Mẫn cầm cốc trà, giội nguyên cả cốc nước lên đầu cô ta. Sau đó quay người vừa chạy vừa khóc. Chu Triều Dương không biết xảy ra chuyện gì, thấp thỏm đi vệ sinh xong, bước về phía lớp học. Khi đi qua cửa văn phòng giáo viên, liền liếc nhìn thấy Diệp Trì Mẫn đang khóc lóc với cô Lục ở trong văn phòng, bên cạnh còn có hai cô giáo đang khuyên nhủ.
Đúng lúc này, cô Lục cũng nhìn thấy cậu, lập tức đứng dậy, nói giọng nghiêm khắc: “Chu Triều Dương, em vào đây cho tôi!”
Chu Triều Dương rùng mình một cái, nhìn thấy ánh mắt nổi giận bừng bừng của cô Lục, đành phải lo lắng bước vào trong văn phòng.
“Em đã hất cả cốc nước vào đầu Diệp Trì Mẫn, sao em lại có thể cư xử như vậy được chứ!”
“Gì cơ ạ?” Chu Triều Dương mở to mắt: “Em... em không hề, rõ ràng là tự cậu ấy hất vào mà!”
Trong khoảnh khắc này, Chu Triều Dương cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì, nhưng bây giờ mặc cho cậu phản bác như thế nào, rõ ràng đều trở nên vô ích. Diệp Trì Mẫn khóc thảm thiết như vậy, đầu tóc ướt nhèm, hơn nữa vừa mới mách tội cậu. Tất cả giáo viên đương nhiên đều tin rằng Chu Triều Dương vì căm hận cậu ta đã mách tội, cho nên mới hất nước vào cậu ta.
“Ngày mai hãy mời mẹ của em đến đây!”
Chu Triều Dương chợt co giật khuôn mặt: “Em... thực sự không phải là em hất đâu, cậu ấy tự làm ướt đấy, em... ngày mai em còn phải thi!”
“Không được chối! Em thế này không cần thi nữa!” Thái độ của cô Lục vô cùng kiên quyết.
“Em... em thực sự không hất nước vào cậu ấy, thực sự là chính cậu ấy tự làm mà.” Miệng cậu không ngừng run rẩy.
“Em vẫn còn muốn chối phải không? Tôi chưa bao giờ thấy một học sinh nào giống như em! Thành tích tốt không có nghĩa là phẩm chất đạo đức tốt, ngày mai nhất định phải mời mẹ em đến, nếu không em không cần đến trường nữa!”
Móng tay Chu Triều Dương ấn sâu vào trong thịt, hai bên quai hàm run rẩy, chưa bao giờ có ngày nào tồi tệ đến như thế này, sau khi chuông vào lớp vang lên, cô Lục bảo Diệp Trì Mẫn quay trở về lớp ôn bài, rồi lại dịu giọng an ủi cậu ta mấy câu, để cậu ta giữ được tâm lý ổn định, chớ nên ảnh hưởng tới kỳ thi ngày mai.
Đợi sau khi Diệp Trì Mẫn đi khỏi, cô Lục nhìn Chu Triều Dương một cái, tiếp đó lại nói giọng nhẹ nhàng hơn: “Ừm, mẹ em đã nói với cô tình hình gia đình em, sau khi bố mẹ em ly hôn, bố em cũng không để ý nhiều đến em, mẹ em làm việc ở khu du lịch, thường ngày cũng không ở nhà. Mẹ em nói phần lớn thời gian em đều ở nhà một mình, nhờ giáo viên chúng tôi quản giáo em. Nhưng tại sao em lại gây ra sự việc như thế này chứ?”
“Không có, em thực sự không làm như vậy!” Chu Triều Dương nói giọng nghẹn ngào.
“Thật không ngờ em vẫn cứ chối.” Cô Lục chau mày quắc mắt, lạnh lùng nhìn cậu: “Mấy hôm trước em còn đánh Diệp Trì Mẫn...”
“Không phải đâu ạ, lần đó cũng là cậu ấy đổ oan cho em.”
Cô Lục hít thở một hơi thật sâu, như thể cô đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng đối với cậu học sinh đang đứng trước mặt đây: “Nếu em cứ tiếp tục như thế này chắc chắn là không được rồi, ngày mai em hãy nói mẹ em đến trường, tôi cần phải nói chuyện với mẹ em.”
“Mẹ... mẹ em ngày mai phải đi làm.”
“Dù có phải xin nghỉ cũng phải đến. Buổi tự học tối nay em không cần phải học tiếp nữa, hãy về nhà gọi điện thoại cho mẹ em, bảo mẹ em ngày mai đến trường, nếu không đến thì ngày mai em cũng không cần đến thi nữa.”
Chu Triều Dương mím môi, đứng im không nhúc nhích.
“Đi đi, bây giờ em về luôn đi!” Cô Lục kéo cánh tay cậu, muốn dắt cậu ra khỏi văn phòng.
Khi sắp bị kéo đến cửa, Chu Triều Dương không thể kìm chế được nữa: “Em xin lỗi, em sai rồi, em sau này sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, cô Lục, cô để ngày mai em thi xong đi, cô hãy để em được thi ngày mai đi, em thực sự sai rồi, em không nên bắt nạt Diệp Trì Mẫn, em thực sự sai rồi!”
Hai cô giáo khác ở trong văn phòng thường ngày cũng rất quý mến Chu Triều Dương, lúc này đây cũng đến nói đỡ cho cậu: “Cô Lục, thôi bỏ đi, em ấy đã nhận lỗi rồi, bảo em ấy viết bản kiểm điểm, vẫn cứ nên để cho em ấy được dự thi.”
Cô Lục hít thở thật sâu, cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của hai người đồng nghiệp, rồi lại thấy thái độ khóc lóc thảm thiết nhận lỗi của Chu Triều Dương, bèn bảo cậu ngồi ở văn phòng viết bản kiểm điểm, rồi mới cho cậu trở về lớp học.
Sau khi trở về, cậu vẫn luôn cúi đầu, cô bạn ngồi cùng bàn lén hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ lắc đầu, không nói gì cả. Cho đến tận khi kết thúc buổi tự học buổi tối, cậu mệt mỏi thu dọn cặp sách để trở về nhà, vừa bước ra khỏi lớp học, vừa vặn lại gặp Diệp Trì Mẫn, Diệp Trì Mẫn cười khẩy, nói: “Ai bảo mày luôn thi tốt thế, làm cho tao cứ bị bố tao chửi, tao cứ muốn cho mày phải khó chịu đấy, để cho ngày mai mày không làm bài tốt được! Xem xem lần này mày còn có thể thi đứng thứ nhất được hay không!”
Chu Triều Dương kinh ngạc, giờ đây cậu mới hiểu rõ động cơ vì sao Diệp Trì Mẫn lại liên tục diễn kịch đổ oan cho cậu trước mặt cô giáo, thật không ngờ là vì đố kỵ điểm thi của cậu, nên mới dàn dựng đủ mọi cách để hãm hại cậu!
Cậu ngước nhìn cô bạn bằng đôi mắt vô cùng phẫn nộ, nhưng ngay sau đó lại cúi xuống, không nói gì cả, lặng lẽ khoác ba lô bước đi.
Cậu thực sự hy vọng học kỳ này nhanh chóng kết thúc.