Chương 25: "Chỉ" Bị Tàn Phế
"Tai ương đổ máu hả??"
Tống Đường mới vui mừng được hai giây vì chuyện có vận đào hoa thì đã bị tin tức này đập cho choáng váng.
Đầu tiên, anh ta cảm thấy cực kỳ vớ vẩn.
Nhưng sau đó, anh ta lại nghĩ đến sự thần thánh khi xem bói của Cố Chi Tang nên lại hoảng sợ, thầm nghĩ trong lòng: "Loại chuyện được trời chọn này mà cũng có thể giáng xuống đầu của mình sao?"
Tiếp theo, anh ta đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra điều gì đó nên hai mắt mở to hơn: "Đại sư, ngài đang nói là vào ngày mai sao?!"
"Đúng vậy, kiếp nạn được biểu hiện sẽ xảy ra vào ngày mai." Cố Chi Tang gật đầu: "Bạn có ảnh chụp không, bây giờ hãy gửi ảnh sang cho tôi. Tôi cần một cái gì đó có liên hệ trực tiếp với bạn để xem được tình huống cụ thể."
"Có, có, có!" Tống Đường cuống quýt gửi một bức ảnh sang và thấp thỏm chờ đợi.
Sau khi nhận được ảnh thì Cố Chi Tang đã nhắn tin riêng cho tổ đạo diễn, hỏi bọn họ có máy in để in ảnh ra hay không.
Lý Thành Hà có tâm trạng khá phức tạp ngồi trong phim trường.
Ông ấy vẫn luôn theo dõi tình hình bên phòng livestream của Cố Chi Tang. Sau khi nghe được yêu cầu của cô thì ông ấy lập tức sắp xếp người đi in ảnh.
Trong lúc đợi ảnh chụp in xong thì Cố Chi Tang đã trả lời một số câu hỏi ở khu vực bình luận: "... Tôi chỉ dùng thuật số để suy đoán về họa phúc của bạn ấy. Đây là một phương pháp trong đoán mệnh và nó không giống như việc dự đoán tương lai."
"Giống như trong quyển sách "Thần Thuật Thiệu Tử" cũng đã có ghi chép về phương pháp suy đoán số mệnh tương tự. Được rồi, ảnh chụp đã được in xong rồi."
Cô tiếp nhận bức ảnh, ép chặt nó trong lòng bàn tay, đôi mắt hơi khép hờ, sau một lúc lâu thì mới mở mắt ra rồi nói:
"Ngày mai, bạn hẳn là sẽ có một cơ hội cực kỳ quan trọng. Đây là bước ngoặt trong số phận của bạn và cũng chính là kiếp nạn của bạn."
"Tất cả sự hạnh phúc và mỹ mãn trong cuộc sống của bạn sẽ phụ thuộc vào chuyện bạn có vượt qua được bước ngoặt này hay không. Nhưng khá đáng tiếc, tôi cảm giác được kết quả của bạn sẽ không được tốt lắm. Để tôi nhìn kỹ thêm một chút."
Cố Chi Tang lấy ba đồng xu ra, ném ba lần. Tất cả mọi người trong phòng livestream cũng có thể nhìn thấy được, kết quả của ba lần tung đó cũng không được tốt lắm.
Hai lần đầu tất cả đều là mặt sấp, lần cuối thì hai sấp một ngửa.
"Ừm, thật sự là dấu hiệu của Thượng Hung. Sở dĩ không phải là Đại Hung vì kiếp nạn này sẽ không lấy mạng của bạn, sẽ chỉ làm bạn bị tàn phế mà thôi."
"Cơ hội vào ngày mai của bạn chắc hẳn sẽ có một số hoạt động cường độ cao, dễ dàng bị va chạm mạnh khi vận động."
"Chỉ" bị tàn phế thôi hả??!
Sắc mặt của Tống Đường hoàn toàn cứng đờ, mặt và môi của anh ta đã có chút trắng bệch.
Khi thấy bộ dạng này của anh ta, những khán giả trong phòng livestream vốn dĩ đang không tin thì bây giờ cũng thấy bồn chồn trong lòng.
Không phải cô lại tính chuẩn rồi chứ?
"Đúng, đúng là như vậy... Em là thành viên đội bóng rổ thành phố. Ngày mai sẽ có cuộc thi tuyển chọn vào đội tuyển tỉnh."
"Nếu có thể được chọn thì em có thể tiến vào danh sách khảo sát, có thể trở thành vận động viên chuyên nghiệp." Tống Đường nói.
"Vậy thì không sai rồi."
Cố Chi Tang thu đồng xu lại: "Gần đây, có phải ở mũi, Sơn Căn và giữa hai hàng lông mày của bạn luôn bị mọc mụn không? Chỗ đó chính là Mệnh Môn và Cung Tật Ách của con người, là nơi rất dễ tích tụ bụi bẩn và điềm xấu."
"Mệnh Môn bị lở loét, có thương tích thì sẽ ảnh hưởng vận số, chính là ý như vậy."
Tống Đường nghĩ đến bản thân tối hôm qua vừa nặn mấy cục mụn ra thì anh ta muốn khóc lắm rồi: "Đại sư, chị giúp em đi, em không muốn bị tàn tật đâu!"
Anh ta là một sinh viên thể thao rất có thiên phú, nếu không thì cũng không tham gia được đội tuyển thành phố khi còn trẻ như vậy.
Hơn nữa, anh ta có ước mơ trở thành một vận động viên nữa nên nếu thân thể bị tàn tật thì cả đời của anh ta sẽ bị hủy hoại!
Cố Chi Tang nói: "Tránh đi cuộc thi đấu vào ngày mai thì kiếp nạn của bạn sẽ tự nhiên biến mất thôi."
"Nhưng... Nhưng đó là cuộc thi tuyển chọn."
Cơ hội thăng tiến như vậy vốn dĩ rất khó có được. Nếu lần này anh ta bỏ lỡ thì không biết lần sau sẽ là khi nào.
Hơn nữa, giáo viên và huấn luyện viên rất coi trọng thực lực của anh ta, cũng tốn hết tâm sức để đề cử anh ta vào danh sách tham dự.
Nếu anh ta dùng một lý do mơ hồ và buồn cười như này để lãng phí cơ hội thì giáo viên của anh ta nhất định sẽ rất thất vọng. Cho dù có cơ hội vào lần sau thì giáo viên cũng chắc chắn không đề cử anh ta nữa!
Một bên là tiền đồ, một bên là sự khỏe mạnh, Tống Đường rơi vào sự lựa chọn đau khổ rối rắm.