Sở Nhược Đình tỉnh lại sau một hồi hỗn loạn.
Nàng chật vật ngồi dậy, đỡ lấy cái trán như muốn nứt ra, đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc này nàng mới nhận ra mình đang trong một mảnh rừng rậm xanh um.
Ánh nắng chiều hắt xuống, xuyên thấu qua từng kẽ lá, hạ xuống từng vệt quang ảnh loang lổ. Mà phía trước cách đó không xa là thiếu nữ, tóc búi trái đào, áo váy phấn hồng, tay cầm bội kiếm màu xanh ngọc bích, là tiểu sư muội mà nàng ghen ghét đến ngứa răng - Kiều Kiều!
"Tại sao Kiều Kiều lại ở chỗ này?" Sở Nhược Đình hít vào một ngụm không khí lạnh lẽo mới mẻ, lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, "Không đúng! Tại sao mình lại ở đây?"
Nàng rõ ràng...... Rõ ràng là đã chết!
Chết dưới lưỡi kiếm của chưởng môn!
Kiếm khí lạnh lẽo như băng sương đâm thẳng vào ngực nàng, tứ chi bị phủ lên một tầng sương giá. Máu từ miệng vết thương trào ra, cả người vô lực ngã xuống, máu tươi tụ lại dưới thân nàng thành một vũng máu đỏ thẫm, phản chiếu ảnh ngược ánh mắt không đành lòng của đại sư Huynh và thần sắc vô cảm của chưởng môn. Mà tiểu sư muội cả đời nàng căm hận lại mở to con ngươi vô tội, run bần bật rúc vào lòng ngực Tạ Tố Tinh.
A, thì ra đồng môn là như thế này!
Kết quả của 80 năm tình nghĩa, chỉ là nàng một bên tình nguyện.
Mặc kệ nàng có làm bất kể việc tốt nào, bọn họ trước nay đều sẽ không để tâm tới. Điều duy nhất khiến họ quan tâm chỉ có tiểu sư muội Kiều Kiều thôi.
Chỉ cần Kiều Kiều ở đó, Sở Nhược Đình nàng vĩnh viễn là thứ làm nền.
Tu vi làm nền, diện mạo làm nền, ngay cả toàn bộ cuộc đời của nàng cũng chỉ là thứ làm nền.
Ở thế giới sau khi nàng chết đi, Sở Nhược Đình thậm chí vẫn nhớ rõ và rành mạch. Nơi đó kỳ quái nhưng phồn hoa vô cùng với nhứng con đường trải nhựa rộng rãi, sạch sẽ. Linh hồn của nàng du đãng ở gữa không trung, thỉnh thoảng lại tránh né một loại chim không lồ da thịt cấu thành từ kim loại. Sau đó, nàng lại phiêu vào một tòa nhà cao tầng, đó là một nhà sách, tuy rằng tự thể không hoàn toàn giống với những gì nàng từng học, nhưng cẩn thận phân biệt thì vẫn có thể đọc hiểu được.
Tình cờ, nàng vừa lúc nhìn thấy một cuốn thư tịch có tên là 《 Kiều Kiều tu chân ký 》.
Ngọn gió vừa lúc vô tình thổi bay trang sách, Sở Nhược Đình thấy tên của mình, còn thấy rất rất nhiều nội dung quen thuộc. Nàng nhanh chóng lướt tới, dùng ý niệm lật từng trang sách, nghiêm túc đọc.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng đọc xong toàn bộ quyển sách.
Đôi tay không kìm được run rẩy, nàng đưa tay che hai mắt mà gào khóc.
Đáng tiếc là nàng đã chết, dù có khóc đến lại khàn cả giọng một giọt nước mắt cũng không thể chảy xuống.
Hóa, nàng chỉ là một nhân vật không quan trọng gì trong 《 Kiều Kiều tu chân ký 》, một pháo hôi thời thời khắc khắc đối chọi với nữ chủ Kiều Kiều trong vài chương đầu! Nàng tu vi không bằng Kiều Kiều, diện mạo không bằng Kiều Kiều, tính cách cũng không đáng yêu tươi sáng như Kiều Kiều. Nàng xuất hiện ở trong cuốn sách chỉ có tác dụng bán xuẩn để làm nổi bật sự thiện lương ngây thơ của nữ chủ!
Trách không được, nàng nỗ lực tu luyện như vậy nhưng so ra vẫn là kém hơn tốc độ tu luyện của Kiều Kiều; trách không được, nàng cẩn thận từng lời nói việc làm nhưng vẫn vô pháp khiến chưởng môn và sư huynh thích.
Nguyên lai hết thảy đều là chú định.
Kiều Kiều được chú định là vai chính, là con cưng của Thiên Đạo, Sở Nhược Đình nàng chú định là nữ xứng!
Dựa vào cái gì mà Thiên Đạo bất công như vậy?
Kiều Kiều hại chết cha mẹ nàng, nhưng cuối cùng nàng còn không được phép hận Kiều Kiều sao?
Nghĩ đến trước khi chết, Sở Nhược Đình lại nhớ tới chưởng môn nàng coi là thân phụ hạ cho nàng một đạo kiếm, nàng ngồi xổm trên mặt đất không tiếng động nức nở.
Nếu có thể làm lại một lần nữa, nàng tuyệt không sẽ không trông mong hy vọng vào người khác. Thù của cha mẹ, nàng sẽ đích thân báo!
Ý niệm vừa mới dâng lên, linh hồn Sở Nhược Đình bỗng nhiên tiến vào một mảnh hư không. Trong hư không, vô số sao băng lập loè, Sở Nhược Đình duỗi tay thử chạm vào, hình như nàng chạm tới một mảnh thẻ tre. Lòng bàn tay vừa chạm vào, thẻ tre ngay lập tức biến mất. Khi mở mắt ra lần nữa nàng đã ở trong rừng rậm, phía trước còn có Kiều Kiều bị ngất đang nằm.
Tình cảnh này, sao lại quen thuộc đến thế? Trong chốc lát nàng nghĩ không ra.
Sở Nhược Đình chớp chớp mắt, chẳng lẽ, trời cao thương hại nàng đời trước quá đau khổ, cho nàng báo thù cơ hội?
Kẻ thù ở ngay trước mắt!
Sở Nhược Đình mắt nhìn bốn bề vắng lặng, triệu hồi ra bản mạng pháp bảo Thương Vân tiên. Nàng nhìn chăm chú Kiều Kiều đang hôn mê bất tỉnh, tay nắm chặt roi dài, trong mắt ẩn ẩn nước mắt: Kết thúc, hết thảy đều nên kết thúc rồi! Sở Nhược Đình thúc giục linh khí, đang muốn vung roi lên, chỗ đan điền lại truyền đến một cỗ đau đớn xuyên tim; đau đến mức mọi thứ trước mắt nàng đều biến thành màu đen, cả người giống bị rút xương mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Từng đợt đau đớn tê dại lan tràn đến toàn thân, đau đớn mãnh liệt lại quen thuộc.
Chóp mũi Sở Nhược Đình xuất hiện từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh, "lách tách" rơi xuống mu bàn tay lại như lửa bỏng cháy.
Tim nàng đập chật mất nửa nhịp, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
—— rốt cuộc cũng nhớ ra.
Nơi này như thế quen thuộc như vậy là bởi vì nàng đã từng trải qua!
Năm đó ở Thanh Kiếm Tông, nàng vừa mới đột phá luyện khí tầng sáu liền muốn đi huyền Hoa Sơn khiêu chiến yêu thú tam cấp Dạ Mê Phong. Vốn dĩ nàng sẽ không liều lĩnh như thế, nhưng do gần đến sinh thần của đại sư huynh Tuân Từ, Kiều Kiều lại chuẩn bị lễ vật là một viên Linh Lung Châu có thể giải mấy chục loại độc. Nàng không muốn bị Kiều Kiều chèn ép vì vậy liền đi săn một con Dạ Mê Phong, rút lấy đuôi châm của nó tặng cho Tuân Từ.
Đuôi châm của Dạ Mê Phong có thể giải trăm loại độc, cứ như vậy, Linh Lung Châu của Kiều Kiều liền trở thành thứ bất thượng liễu thai diện(*).
(*)Bất thượng liễu thai diện: không lên được mặt bàn, không xứng tầm
Ỷ vào tuổi trẻ khí thịnh, Sở Nhược Đình một thân một mình cầm theo Thương Vân tiên đi vào huyền Hoa Sơn.
Trên đường còn đụng phải Kiều Kiều.
Kiều Kiều hỏi nàng đi chỗ nào, Sở Nhược Đình đương nhiên sẽ không trả lời. Nhưng điều Sở Nhược Đình không nghĩ tới chính là, Kiều Kiều lập tức đem việc này nói cho Tuân Từ. Tuân Từ lo lắng Sở Nhược Đình đi một mình sẽ gặp phải nguy hiểm, liền gọi thêm Tam sư đệ Lý Phong cùng nhau tìm kiếm.