Sở Nhược Đình không thạo mấy trò làm nũng.
Chưa kể nàng cũng chẳng có năng khiếu.
Nếu không thì sao Du Nguyệt Minh lại rút tay về và chả phản ứng gì sau khi nàng nói câu đó.
Sở Nhược Đình không nghi ngờ, nàng nghĩ Du Nguyệt Minh mới tỉnh dậy và cơ thể chưa hồi phục, hoặc hắn xấu hổ vì đang ở một nơi xa lạ.
Không sao.
Chỉ cần làm một lần là bệnh gì cũng khỏi hết.
Nghĩ đến đây, Sở Nhược Đình chẳng ngượng ngùng nữa. Nàng đánh bạo vươn tay phải rồi miết dọc eo đối phương và xoa bộ phận giữa hai chân hắn qua lớp quần. Chỗ đấy phồng lên, nửa mềm nửa cứng.
“Sở Nhược Đình!”
Nhạn Thiên Sơn biến sắc.
Toàn thân hắn cứng đờ, hắn túm bàn tay tuyết trắng đang quấy rối mình.
Sở Nhược Đình không nghe tiếng hắn gọi.
Nàng bất mãn nhíu mày, thầm nhủ dù Du Nguyệt Minh lần đầu tới gò Côn Luân thì hắn cũng dè dặt quá mức. Cô gái áp sát cằm hắn và trấn an bằng cách nhẹ nhàng cắn, “Không sao đâu, ta giăng kết giới rồi, làm lẹ lẹ một chút là được.”
Hàm răng trắng của nàng đều tăm tắp, môi nàng dán lên cằm hắn như một chú sâu nhấm nháp món ngon, hương mộc lan dịu nhẹ ấm áp phả ra từ miệng nàng.
Nhạn Thiên Sơn hoảng loạn vô cùng.
Hắn muốn nói mình không phải Du Nguyệt Minh nhưng Sở Nhược Đình quyết giữ rịt hắn, chưa kịp mở miệng thì nữ tử đã giật đai lưng nam tử rồi ngồi quỳ giữa hai chân đối phương.
Nhạn Thiên Sơn nhìn xuống đỉnh đầu Sở Nhược Đình, mái tóc đen dày bóng mượt búi kiểu đơn giản, cây trâm màu trắng ngà hình con bướm cắm nghiêng trên tóc nàng. Món trang sức kết hợp với bộ váy đỏ tạo nên sức hút khó cưỡng.
Lý trí bảo hắn phải lập tức đẩy nàng ra, song con tim lại nhịn chẳng được mà tò mò xem nàng sẽ làm gì…
Hắn vừa giằng xé vừa hoang mang.
Sở Nhược Đình hiếm khi chủ động nên vận dụng hết mọi chiêu trò.
Nàng kéo quần hắn xuống, tay trái vịn chân hắn còn tay phải sờ soạng đám lông rối dưới háng người đàn ông.
Phần lông này khác tóc, chúng khá thô và hơi loăn xoăn.
Bàn tay phải mềm như không xương của cô gái bao bọc dương v*t chưa cứng hoàn toàn.
Nhạn Thiên Sơn cảm thấy thứ nàng đang nắm lấy không phải dương v*t mà là con người lẫn sinh mệnh hắn.
Hắn thất thần cúi đầu, cả người cứng đờ và chẳng dám cử động, “Sở Nhược Đình, ngươi biết mình đang làm gì không?”
Sao nàng có thể…có thể đối xử với hắn như vậy?
Sở Nhược Đình đâu cảm giác được thế giới bên ngoài. Ngón tay nàng nhẹ nhàng khảy rồi vuốt ve bộ phận mềm mềm kia, nàng muốn nó mau chóng đứng thẳng.
Bờ môi anh đào hé mở để ngậm lấy nó.
Tuy dương v*t chưa cứng hẳn nhưng kích thước vẫn to đáng sợ, làm bên trong miệng nàng căng phồng. Sở Nhược Đình không khỏi bối rối, sao hồi trước nàng không nhận ra nó to cỡ này nhỉ…
Không gian ấm nóng ẩm ướt đột ngột bao trùm phân thân, cơn sảng khoái ngất trời khiến Nhạn Thiên Sơn hít hà.
Xúc cảm xa lạ ấy làm tâm trí hắn đờ đẫn như hồn lìa khỏi xác.
Ban nãy hắn còn đủ sức kiềm chế nhưng giờ lại siết chặt tay tới mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Sở Nhược Đình ngậm dương v*t, đầu lưỡi nàng vẽ vòng tròn quanh cái lỗ trên quy đầu. Dần dà, dương v*t càng lúc càng thô to và cương cứng. Nàng ngậm hết nổi nên đành nắm phần đầu cây gậy rồi dốc sức mút cái lỗ nhỏ, tiếng xì xụp phát ra liên tục.
Đầu gậy nhỏ vài giọt dịch trong suốt.
Lưỡi Sở Nhược Đình đẩy thứ chất lỏng ấy vào miệng, vị nó khá lạ: hơi tanh lẫn hơi đắng giống lá trúc, thật là thứ mùi vị khó tả thành lời.
Thân thể Nhạn Thiên Sơn run run.
Hắn ngừng thở để cúi đầu nhìn Sở Nhược Đình ngồi giữa háng mình, dương v*t khổng lồ kéo căng miệng nàng nhưng đôi môi đỏ thắm vẫn phun ra nuốt vào. Cây trâm trên mái tóc đen đu đưa tựa cánh bướm bay.
…Đây là tội ác dâm dục.
Nhạn Thiên Sơn khổ sở dời mắt.
Đôi tay vốn không biết bấu víu vào đâu túm phần tóc nơi gáy nàng, hắn vô thức đưa đẩy hông về phía miệng người con gái.
Cổ họng đột ngột bị thọc sâu làm Sở Nhược Đình buồn nôn. Nàng ráng nhịn cảm giác nôn mửa, sau đấy chống tay lên đùi hắn trong lúc lưỡi nàng mơn trớn dương v*t nóng hầm hập. Nước bọt tràn ra từ khóe miệng Sở Nhược Đình rồi chảy tí tách xuống đất.
Khoái cảm hệt cơn thủy triều bao phủ tâm trí người ta.
Nhạn Thiên Sơn tìm lại được chút tỉnh táo giữa biển tạp niệm.
Không thể tiếp tục.
Đẩy nàng ra.
Hắn phải đẩy nàng ra.
Đúng lúc ấy, cái miệng nhỏ của Sở Nhược Đình buông tha hắn.
Cảm giác hụt hẫng ập tới. Nhạn Thiên Sơn không muốn nàng rời đi, thành thử đạo đức lẫn lý trí trong hắn lại giãy giụa.
Ai ngờ ngay sau đó, Sở Nhược Đình bắt đầu cởi đai lưng.
Nhạn Thiên Sơn đè tay nàng lại theo bản năng.
Đủ rồi.
Được nàng liếm mút là đã quá đủ.