Dục Tiên Đồ

Chương 158: Trời rách

Mây mù tan biến trên khung cảnh ngàn mỏm núi nhô cao cùng vạn khe suối chảy siết.

Một con diều hâu giang cánh bay ngang hai con người mang trong mình khí thế chiến đấu hừng hực.

Kiều Kiều ra tay trước.

Thanh kiếm lóe sáng tựa dải lụa trắng, nó chém thẳng về phía Sở Nhược Đình.

Kiều Kiều chẳng say mê kiếm đạo nhưng nhờ tu vi cao mà đường kiếm này nhuốm sức mạnh phá núi chẻ biển. Da mặt Sở Nhược Đình bị gió rạch đau, tay trái nàng triệu hồi khiên phòng ngự, tay phải vung roi Thương Vân. Dòng khí dồi dào bất chợt quét đến và cắt nát bấy vách núi.

Kiếm khí va chạm ngọn roi làm phát ra âm thanh kinh thiên động địa.

Thăm dò xong, Nghiệp Chướng lộ vẻ mừng như điên sau đầu Kiều Kiều, “Tu vi ả thua ngươi!”

Ánh mắt Kiều Kiều lạnh lùng, nàng ta vung kiếm một lần nữa.

Nội tâm Sở Nhược Đình hơi chùng xuống, nàng đạp lên pháp bảo bay rồi chạy hướng nam; ngọn núi ban nãy nàng đứng trên bị kiếm khí còn sót lại bổ làm đôi.

Kiều Kiều bám sát nàng.

Nàng ta cưỡi kiếm truy đuổi, hai bàn tay kết ấn liên tục khi cách Sở Nhược Đình khoảng trăm trượng. Kiều Kiều cười gằn, “Sở Nhược Đình, ngươi không trốn thoát đâu! Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi!”

Sở Nhược Đình coi như chả nghe thấy, nàng tăng tốc và đỉnh đầu đội khiên phòng ngự.

Nàng sở hữu vô số pháp bảo, dụng cụ bay dưới chân nàng còn do đích thân Hách Liên U Ngân rèn. Kiều Kiều luôn tụt lại đằng sau, Nghiệp Chướng tức giận chửi ầm ĩ, “Họ Sở! Hồi nãy ngươi kiêu ngạo lắm mà? Sao tới hồi đánh nhau lại chỉ biết chạy thế?”

Đôi bên chơi rượt đuổi trong quãng thời gian cỡ hai chén trà thì Sở Nhược Đình dùng thần thức kiểm tra phía dưới, nàng cảm thấy đã đến lúc rồi.

Nơi đây là vùng rừng núi ở biên giới Tây Giang, nó hẻo lánh vắng bóng người và cách xa nhóm Kinh Mạch. Nàng sẽ chẳng phải lo Nghiệp Chướng bắt ai uy hiếp mình, hay đả thương người vô tội tình cờ đi ngang qua.

Sở Nhược Đình nhảy khỏi pháp bảo bay, vừa khom lưng một cái là nàng dốc toàn lực quất ba roi ra đằng sau.

Ngọn roi tăng độ sắc bén theo mỗi lần nàng tung đòn, nó xé rách không khí lẫn vặn xoắn mây trời.

Kiều Kiều lộn ngược ra sau và lùi lại mấy chục trượng, đồng thời truyền pháp lực vô trường kiếm để triệt tiêu phép thuật của đối phương.

Nàng ta cười nhạo, “Muốn giết ta à? Ngươi làm nổi không?”

Sở Nhược Đình hất cằm, đáp trả y chang, “Muốn giết ta à? Ngươi làm nổi không?”

Mới nãy nàng còn chạy trốn mà giờ đã đứng ở ngọn cây xanh mướt, váy đỏ đối ngược với lá xanh trông thật bắt mắt. Cô gái cầm roi dài, dáng người hiên ngang, khí thế nàng hoàn toàn thay đổi.

Hai người đứng đối diện, họ bất ngờ bật cười cùng lúc.

“Kiều Kiều, đánh đi!”

Lần này đổi thành Sở Nhược Đình chủ động tấn công.

Nàng móc ra mười cờ trận rồi rải khắp bầu trời, nhìn như nàng cắm đại nhưng các lá cờ đều cắm vững trên núi non trùng điệp và tạo thành trận pháp huyền ảo giống được sinh ra từ thiên nhiên.

Kiều Kiều phát hiện mình không sử dụng được đến ba phần năm sức mạnh, nàng ta sợ hãi lại giận dữ hỏi, “Sở Nhược Đình, ngươi đã làm gì?”

“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi chắc?”

Ngọn roi lao vun vút đến yết hầu Kiều Kiều.

Kiều Kiều vội vung kiếm, tay trái nàng ta triệu hồi luồng điện hãi hùng. Mũi chân Sở Nhược Đình đạp ngọn cây rồi nàng bay về sau, luồng điện xẹt ngang tóc nàng khiến mùi khen khét lan tỏa.

“Ngươi chỉ có thế thôi à?” Sở Nhược Đình mỉa mai nhướn mày. “Con quái vật ký sinh sau lưng ngươi không đủ sức giúp hả?”

“Ngươi thật đáng ghét!” Nghiệp Chướng xé da thịt trên lưng Kiều Kiều và chui ra cùng đống xúc tu lúc nhúc ở nửa thân dưới.

Ả cười nham hiểm, thịt nát tụ tập trong tay ả thành một luồng sáng, “Đã vậy thì ta sẽ chiều theo ngươi!”

Dù chọc giận hai kẻ địch nhưng Sở Nhược Đình thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng thành công tách Nghiệp Chướng khỏi Kiều Kiều.

So với một chọi hai thì tiêu diệt từng bộ phận mới là mục đích chính của nàng. Có trận pháp câu giờ cộng thêm dốc sức chiến đấu sẽ giúp thắng thua trở nên khó đoán. Nếu thật sự đấu chẳng lại…nàng sẽ bóp bùa chú Nhạn Thiên Sơn đưa.

Nghĩ đến đây, roi Thương Vân rung rung, Sở Nhược Đình niệm một câu thơ và tay trái nàng dùng bùa chú triệu tập ba con rối bằng gỗ giống nhau như đúc.

“Tiến lên–”

Con rối bao vây Nghiệp Chướng.

Tu vi chúng hơi thấp song võ công xuất chúng ngang ngửa Sở Nhược Đình. Kiều Kiều lẫn Nghiệp Chướng chưa từng chiến đấu đàng hoàng vì toàn dựa dẫm việc dụ dỗ rồi hút khô các tu sĩ, chiêu thức và võ công của cả hai đều thấp kém. Con rối cầm chân Nghiệp Chướng, Sở Nhược Đình xông thẳng đến Kiều Kiều.

Kiều Kiều đâu sợ.

Nàng ta lấy kiếm đâm, ánh sáng lạnh lẽo từ thanh trường kiếm hệt vì tinh tú, tiếng loảng xoảng do va chạm với vũ khí của Sở Nhược Đình vang lên ầm ĩ.

“Chính ngươi! Giết chết sư phụ!”

“Chính ngươi! Hại chết Cù Như!”

“Chính ngươi…hại ta mất hết và trở thành dáng vẻ hiện nay!”

Kiều Kiều chặt, chém, đâm, bổ; thanh kiếm để lại muôn vàn bóng mờ nhấp nháy.

Sở Nhược Đình vừa vung roi, vừa rải bùa chú, nàng dửng dưng đáp, “Chả ai ép buộc ngươi cả, chính ngươi lựa chọn con đường này.”

Cột sáng cao tận trời, cái cây khổng lồ che kín không trung cũng bị đốn gãy.

Kiều Kiều chất vấn, “Ta lựa chọn á? Nếu ngươi không vạch trần mọi chuyện tại tiệc linh quả thì ta với sư phụ đâu có rời Thanh Kiếm Tông! Ta sẽ vẫn là tiểu sư muội được cưng chiều hết mực! Bọn họ đều yêu ta, tất cả mọi người yêu ta!”

“Trong lòng ngươi, Vương Cẩn quan trọng lắm hả?” Sở Nhược Đình cười khẩy, “Sao ta lại thấy giết ông ta là trừ hại cho dân!”

“Câm miệng!”

Ánh mắt Kiều Kiều lạnh băng, nàng ta hung hăng chém một nhát.

Trong lòng nàng ta, Vương Cẩn dĩ nhiên quan trọng.

Vương Cẩn dẫn dắt bé gái mồ côi ăn không đủ no lên con đường tu tiên, còn trao tặng quan tâm lẫn yêu thương nữa. Dù Vương Cẩn lợi dụng nàng ta nhỏ tuổi mà vô liêm sỉ chiếm đoạt thân xác một cô bé thì Kiều Kiều vẫn không ghét ông ta. Nàng thích và chẳng muốn rời xa sư phụ, thích được người khác chăm sóc, thích trầm luân trong bể dục sung sướng. Trốn sau người ta không tốt hơn à? Sao cứ nhất quyết phải tự mình giành giật? Như Sở Nhược Đình ấy, tranh đấu riết rồi thương tích đầy mình nhưng có thu hoạch được gì đâu?

Ngu muốn chết.

“Ta không muốn sống mệt mỏi thế!”

“Ta thích được đàn ông chiều chuộng.”

“Ta cười hay khóc một cái là bọn họ sẽ dâng những món đồ tốt nhất cho ta!”

“Ta chưa từng chủ động hãm hại ai… Sở Nhược Đình! Tại ngươi hết! Tại ngươi phá nát cuộc sống bình yên của ta!”

Bóng kiếm bay đầy trời.

Sở Nhược Đình tung lá bùa thiên lôi, trời đất rung chuyển, lá cây bay tán loạn khi núi rừng gặp chấn động.

Nàng loạng choạng tránh né bảy, tám chiêu thức tàn khốc từ Kiều Kiều, trừng mắt bảo, “Ngươi nghĩ mình lương thiện lắm chắc? Ngươi dám thề với trời rằng chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với ta không? Kiều Kiều, ta hận ngươi nhưng ta hận một cách thẳng thắn, còn ngươi thì sao? Rõ ràng ngươi căm ghét ta tột độ mà cứ cố vờ vĩnh!”

Động tác điều khiển kiếm của Kiều Kiều ngừng lại.

Từng câu từng chữ Sở Nhược Đình nói tựa lưỡi dao lạnh thấu xương, nó chọc thủng trái tim nàng ta.

Nàng ta có thuần khiết chẳng chút tì vết giống đóa hoa mây kia không?

Không.

Đã bao lần nàng ta thèm khát xé nát cái bản mặt kiêu căng ương bướng của Sở Nhược Đình!

Tuy nhiên, có một giọng nói từ nơi xa xăm bảo rằng: Ngươi không thể ghen ghét hay oán trách. Cuộc đời ngươi đã được an bài chu đáo, cứ dịu dàng, ngoan ngoãn, vâng lời, đừng đố kỵ và nổi giận…

Rốt cuộc nàng ta hận Sở Nhược Đình, hay đang tìm nơi trút cảm xúc lo âu khi bản thân đi lệch khỏi quỹ đạo của vận mệnh?

Chát!

Ngọn roi dài quất tới, Kiều Kiều bay ngược ra ngoài. Ngực nàng ta đau rát, máu trào lên họng rồi phun tung tóe.

Sở Nhược Đình hờ hững nói, “Đừng phân tâm lúc đánh nhau.”

Nàng vừa dứt lời là quất thêm roi nữa.

Nhưng lần này năm ngón tay Kiều Kiều siết chặt ngọn roi.

“E rằng ngươi đã quên tu vi ngươi thấp hơn ta!” Trận pháp Sở Nhược Đình dựng nên ảnh hưởng xấu tới Kiều Kiều, song suy cho cùng, nàng ta chỉ cách Độ Kiếp một khoảng nhỏ. Kiều Kiều hét lớn rồi giật ngọn roi làm Sở Nhược Đình bị kéo đến trước mặt đối thủ, ngay sau đó, nàng ta vung kiếm chém. Sở Nhược Đình nghiêng người, tay phải thả lỏng cây roi. Hai bàn tay nàng triệu hồi pháp bảo thiên giai – côn Phích Lịch[1]. “Tách” một tiếng, tia lửa bắn khắp nơi khi cây côn tiếp xúc mũi kiếm của Kiều Kiều.

Kiều Kiều cắn răng kêu gọi pháp lực toàn thân nhằm nghiền nát Sở Nhược Đình cũng như phá hủy hàng chục cây đại thụ.

Dãy núi uốn lượn dựng thẳng đứng.

Hai người đấu từ rừng cây tới vách núi, rồi cùng nhau rơi xuống đáy vực bên dưới.

“Tu vi thấp hơn ngươi thì sao?” Roi của Sở Nhược Đình quấn chặt cổ tay Kiều Kiều. “Ta vẫn giết được ngươi như thường!”

Con rối đã kìm chân Nghiệp Chướng, Sở Nhược Đình chẳng hề hoảng sợ dù phải đối đầu với Kiều Kiều.

“Khoác lác!”

Kiều Kiều không buông tay, linh lực nàng ta bao phủ Sở Nhược Đình trong lúc tay trái túm vạt áo đỏ, còn trường kiếm trên tay phải giao chiến với cây côn sấm sét. Nhìn từ xa, hai người tạo nên một cột sáng đỏ giáng xuống từ bầu trời.

Ầm!

Cả hai đâm thủng mái nhà rồi rớt vô cái sân nhỏ của người phàm.

Gia đình ba người đang sum vầy ăn cơm quanh bàn ăn thì bất chợt có hai nữ tử đẹp tuyệt trần từ trên trời rơi xuống. Gạch ngói bay loạn xạ giữa đống bụi, ba người cầm bát cơm mà há hốc mồm.

Nam chủ nhân hỏi, “Chuyện…chuyện gì thế này?”

Sở Nhược Đình thầm kêu nguy to.

Nàng chỉ định dẫn Kiều Kiều ra xa nhưng ai ngờ nơi đây có người phàm sinh sống. Lợi dụng lúc Kiều Kiều phân tâm, Sở Nhược Đình tiện tay chộp thố cơm trên bàn rồi đổ lên đầu nàng ta.

Đầu Kiều Kiều dính đầy cơm, nàng ta nổi trận lôi đình và đâm kiếm về phía ấn đường đối thủ.

Sở Nhược Đình xoay người nhảy lên, tiện thể đá bay bàn ghế. Kiều Kiều chém bàn ghế thành bột mịt, ánh mắt nàng ta lóe lên sự độc ác khi giơ tay bắt một người phàm gần đó, “Ngươi luôn nói ta giả nhân giả nghĩa, hôm nay ta ác cho ngươi xem!”

Máu người phàm sẽ gia tăng pháp lực trên thân kiếm.

“Dừng lại!” Sở Nhược Đình nhíu mày, nhanh tay tung vài pháp bảo phòng ngự. Bốn phía vang lên tiếng xé gió dồn dập, gia đình ba người được bọc kín. Sở Nhược Đình xông ra, điệu múa từ roi Thương Vân chẳng có lấy một khe hở, nhìn xa trông nó như đóa hoa ánh sáng đang xoay tròn. Nàng đưa gia đình người phàm cùng pháp bảo phòng ngự đi thật xa.

Kiều Kiều nheo mắt.

Nàng ta thừa cơ xoay mũi kiếm rồi đâm bộ ngực đầy sơ hở của Sở Nhược Đình!

Phập!

Trường kiếm đâm thủng ngực, máu tươi bắn ra như thác nước.

Đôi mắt hạnh của Kiều Kiều toát lên sự vui sướng điên cuồng, nàng ta tàn nhẫn đâm sâu thêm mấy tấc, “Sở Nhược Đình! Ta muốn giết ngươi từ lâu!” Ánh mắt thiếu nữ lập lòe, “…Năm đó, Tiêu Long giết chết cha mẹ ngươi, tuy do Vương Cẩn gài bẫy nhưng… Nhưng ta cao hứng cực kỳ. Ngươi biết không, cha mẹ ngươi mà chết thì ngươi sẽ chả được diễu võ dương oai trong tông môn, hay suốt ngày treo cửa miệng mấy câu ngu xuẩn như cha mẹ là trưởng lão… Nói trắng ra, chính sự tự cao tự đại của ngươi hại chết cha mẹ ngươi đấy! Hiểu chưa?”



“Ngươi thật không hổ do Vương Cẩn dạy dỗ.” Sở Nhược Đình hiện thân phía sau nàng ta, con ngươi đen láy ẩn chứa gió lốc. “Ngu giống nhau, ác giống nhau, luôn tự cho mình đúng giống nhau!”

Nữ tử áo đỏ bị kiếm đâm thủng hóa thành lá bùa con rối, roi Thương Vân cũng rơi xuống đất.

Đồng tử Kiều Kiều co thắt lại.

“Ngươi–”

Nàng ta chưa nói xong thì đã thấy Sở Nhược Đình vọt lên rồi quyết đoán tung quyền.

Đấy chỉ là ngón đòn đơn giản nhưng kết hợp với cơn giận sinh ra từ việc nghe những lời Kiều Kiều thú nhận; nắm đấm tràn ngập lửa giận bùng phát thứ khí thế chẳng ai ngăn cản nổi. Không khí bị dồn nén, nhà cửa xung quanh đổ ầm ầm tạo ra tiếng động chói tai.

Hiển nhiên Kiều Kiều hoảng loạn cùng cực, nàng ta lấy kiếm chống đỡ nhưng không mạnh bằng đối thủ, thế là lưỡi kiếm gãy thành ba đoạn.

Kiều Kiều chưa kịp nghĩ chiêu thức hóa giải thì Sở Nhược Đình đã tung quyền tiếp.

Tiếng “bốp” vang lên, Kiều Kiều chẳng thể chặn đòn nên xương ngực móp méo hết cả, cơ thể như bị ngọn núi khổng lồ đè bẹp. Nàng ta bay ra ngoài, lúc rớt xuống còn tạo cái hố sâu hoắm trên mặt đất.

Sở Nhược Đình đứng trước hố, nàng nhìn lướt qua thiếu nữ áo hồng máu me be bét và đang thở thoi thóp, đồng thời hồi tưởng ký ức hai kiếp với vẻ mặt phức tạp.

“Kiều Kiều, ngươi có hối hận không?”

Xương cốt lẫn gân mạch Kiều Kiều gãy sạch nhưng nàng ta còn thở.

“Sao ta phải hối hận?” Tròng mắt ứ máu chuyển động, Kiều Kiều nhìn Sở Nhược Đình trong bộ váy đỏ bay phấp phới, cánh môi nàng ta run run, “…Sở Nhược Đình, trong mắt ngươi, có phải ta ngu ngốc lắm không? Có phải ta làm gì cũng sai không?”

Sở Nhược Đình không biết.

Nàng đáp, “Có lẽ vậy.”

Hai người bọn họ đã ở thế đối lập từ lúc sinh ra. Kiếp trước không phải bạn bè, kiếp này càng không phải.

Tuy nhiên, xét theo lập trường của Kiều Kiều thì nàng ta ghét nàng cũng phải thôi. Kiều Kiều mới là nhân vật chính trong sách, còn nàng chỉ là nhân vật tép riu.

Sở Nhược Đình không nghĩ mình thông minh, dù được trùng sinh thì nàng vẫn chẳng biết cách bày mưu kế nhờ biết rõ cốt truyện. Nàng hành động theo ý thích, sống theo ý thích. Có lẽ nàng sống tốt hơn Kiều Kiều vì nàng có cơ hội làm lại từ đầu.

Kiều Kiều sắp chết.

Sở Nhược Đình nhịn không được bèn hỏi, “Kiều Kiều, nếu cho ngươi trùng sinh thì ngươi muốn sống thế nào?”

Kiều Kiều chưa hề nghĩ tới vấn đề này.

Nàng ta chớp mắt, lệ chảy vào hai bên tóc mai. Thiếu nữ cắn môi rồi bướng bỉnh trả lời, “Ta vẫn muốn sống như trước kia.”

Nhu mì, yếu đuối, đáng yêu, lơ mơ… Làm dây tơ hồng được đàn ông che chở trong lòng bàn tay.

Nàng ta không thích đấu tranh.

Không thích là không thích!

Nàng ta chỉ muốn dạo chơi bí cảnh, tiện tay nhặt dăm ba món bảo vật. Sau đó rớt vài giọt nước mắt, các nam tu sẽ móc hết tim gan dỗ nàng ta vui. Không buồn không lo, tự do tự tại, chẳng lẽ sống vậy không hạnh phúc sao? Nhưng từ sau tiệc linh quả, dường như có đôi tay vô hình đẩy nàng ta đến con đường chém giết, bắt nàng ta làm việc mình chẳng muốn làm.

Nàng ta đâu muốn thành đệ nhất thiên hạ.

Càng chả muốn sống vất vả giống Sở Nhược Đình.

Nếu có thể làm lại từ đầu, nàng ta vẫn lựa chọn tìm cách được người khác cưng chiều. Nhưng nàng ta sẽ rửa mắt nhìn cho kỹ người nào nên yêu và không nên yêu… Một người như Diệp Vân là quá tốt rồi.

Kiều Kiều nhắm nghiền hai mắt, Sở Nhược Đình chẳng cảm nhận được sự sống từ nàng ta.

Chính lúc ấy, một cơn gió mạnh đánh cái “ầm” tới! Luồng pháp lực bất thình lình nện xuống làm thân thể Sở Nhược Đình loạng choạng. Sau khi bị kẻ địch khóa mất thần thức, lưng nàng ăn thêm chưởng nữa. Sở Nhược Đình khuỵu gối, xương cốt suýt gãy vụn, cơn đau thấu tim lan khắp thân nàng.

Nàng lảo đảo vài bước rồi quỳ một gối trên đất.

Cô gái ngẩng đầu để thấy Nghiệp Chướng với nửa thân dưới là đám thịt máu me nhầy nhụa bay tới.

Nghiệp Chướng đã xử lý xong con rối của Sở Nhược Đình.

Ả đưa mắt nhìn Kiều Kiều nằm dưới đáy hố, chán ghét nói, “Đồ vô dụng! Tu vi cao hơn mà còn đánh thua!”

Nói xong, thân hình Nghiệp Chướng lóe sáng, chưởng của ả hệt thanh đao rực lửa chém về phía cổ Sở Nhược Đình.

Ban nãy Sở Nhược Đình bất cẩn trúng đòn, nàng còn khom lưng trên đất chẳng đứng thẳng nổi. Vì vậy Nghiệp Chướng khinh địch và không tung hết sức. Đòn tấn công của ả dừng ngay cạnh nàng như đang đùa bỡn, ả cười dữ tợn, “Sở Nhược Đình, hồi xưa ngươi mà theo ta thì chưa biết chừng có thể làm lính trinh sát dưới trướng ta.” Ả tặc lưỡi, “Đáng tiếc ngươi đắc tội một người không thể đụng tới, ta buộc phải giết ngươi thôi.”

Sở Nhược Đình quấn roi vào núi đá bên cạnh mới chật vật tránh thoát đòn công kích kia, nàng hé môi cười nhạt, “Phù Quang Giới có người ta không thể đụng tới sao? Ngươi nói tên hắn đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ làm thịt hắn!”

“Ngông đấy!” Nghiệp Chướng cười sặc sụa.

Ả vừa nheo đôi mắt quyến rũ, vừa biến thịt nát thành xúc tu tấn công cổ nàng, “Người kia không ở Phù Quang Giới.”

Trông Sở Nhược Đình đã bị thương nặng, nhưng Nghiệp Chướng đánh mấy lần mà nàng đều thoát ngon ơ. Động tác nhanh nhẹn linh hoạt, còn vận dụng cả đống bùa chú lẫn pháp bảo; nàng quả thật khiến Nghiệp Chướng mở rộng tầm mắt.

Nghiệp Chướng đánh hoài cũng chẳng chạm được đến cọng tóc nàng, ả bắt đầu mất kiên nhẫn.

Ả phân tách một đống thịt nát rồi điều khiển chúng bò đến chỗ Kiều Kiều dưới hố sâu, đồng thời quát lớn, “Còn giả chết à? Đứng dậy!”

Thịt nát bò lên chân Kiều Kiều và biến mất trong nháy mắt. Lát sau, Kiều Kiều mở mắt rồi đứng dậy với một cơ thể hoàn toàn lành lặn.

Cảnh tượng ấy khiến Sở Nhược Đình sợ ngây người.

Thừa dịp Nghiệp Chướng mất tập trung, nàng tung lá bùa mưa bão sấm chớp cấp chín để cho ả nổ nát bấy. Đám thịt nát dính trên vách núi chậm rãi dính lại và tái sinh nửa thân trên xinh đẹp của Nghiệp Chướng.

Nghiệp Chướng nghịch mái tóc dài đen nhánh, mỉm cười với Sở Nhược Đình, “Ngươi nhất định sẽ thua.”

Ánh mắt Kiều Kiều với Sở Nhược Đình giao nhau, song nàng ta dời mắt ngay tức khắc, “Nghiệp Chướng ký sinh trên người ta, sống nhờ vào nỗi oán hận… Chúng ta vĩnh viễn không chết.”

Nội tâm Sở Nhược Đình như chìm xuống đáy vực.

Vĩnh viễn không chết? Thế đánh đấm kiểu gì?

Nghiệp Chướng thấy nàng sợ bèn kêu gọi Kiều Kiều ra tay.

Trường kiếm màu trắng bạc xuất hiện trên tay Kiều Kiều, nàng ta nhẹ nhàng vẽ một đường là thanh kiếm đột ngột đâm tới y hệt một tia sáng.

Không khí nổ tung, ngọn roi của Sở Nhược Đình vung lên.

Phía bên kia, Nghiệp Chướng vứt ra thịt nát quấn lấy cây roi.

Bóng ba người liên tục di chuyển ở vách đá với ý chí chiến đấu ngút ngàn. Ngọn roi như nước, bóng kiếm tựa mưa, sát khí ngùn ngụt; chiêu thức nào được tung ra cũng long trời lở đất.

Sau một hồi giao chiến với Kiều Kiều lẫn Nghiệp Chướng, Sở Nhược Đình dần rơi vào thế yếu, nàng chật vật chạy trốn trên vách núi. Tu sĩ cấp cao giao đấu mà sơ sẩy chút thôi là thua nguyên ván cờ. Sở Nhược Đình bị thương chi chít, máu tươi thấm ướt pháp bảo váy đỏ, động tác nàng mỗi lúc một chậm hơn.

“Còn sức chạy à!”

Kiều Kiều bay vọt đến, tay trái nàng ta bóp cổ Sở Nhược Đình và đè nàng lên vách núi chênh vênh. Sở Nhược Đình đau điếng, tiếng ầm ầm phát ra cùng lúc với đá từ vách núi sau lưng nàng bắn tứ tung, mặt trên vách núi xuất hiện kẽ nứt kéo dài mấy chục trượng.

Tay phải Kiều Kiều hung hăng lấy kiếm đâm. Tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Sở Nhược Đình gấp gáp nghiêng đầu, mũi kiếm xẹt ngang gò má nàng rồi cắm phập vào vách đá!

Nghiệp Chướng chưa lên Độ Kiếp nên chẳng thể rời Kiều Kiều trong thời gian dài, ả chậm chạp bò dọc sống lưng nàng ta.

Kiều Kiều cảm nhận được đống thịt lạnh băng bò lúc nhúc, nàng ta nhắm mắt để kìm nén cơn buồn nôn.

Nghiệp Chướng xoay đầu nhìn gương mặt chảy máu của Sở Nhược Đình, tặc lưỡi bảo, “Ngươi ấy à, nắm giữ món đồ không nên giữ, vì vậy chắc chắn phải bị diệt trừ.”

Sở Nhược Đình chả hiểu gì cả.

Toàn thân nàng kiệt quệ, Kiều Kiều bóp cổ làm nàng chẳng cựa quậy nổi.

Kiều Kiều chăm chú nhìn nàng rồi bất chợt thốt nên câu hỏi tương tự Sở Nhược Đình, “Ngươi có hối hận không?”

Sở Nhược Đình gian nan nhìn đối phương, “Hối hận gì cơ?”

“Đối đầu với ta.”

Đôi môi tái nhợt của Sở Nhược Đình mấp máy, “Không hối hận…nhưng hơi hâm mộ ngươi.”

Kiều Kiều ngỡ ngàng, “Hâm mộ?” Nàng ta liếc xéo Nghiệp Chướng ký sinh sau lưng mình, “Hâm mộ ta biến thành bộ dạng ma quỷ này? Hay hâm mộ ta cả đời bị người khác lợi dụng?”

“Kiều Kiều, ta đã hâm mộ ngươi ngay từ ngày ngươi đặt chân tới Thanh Kiếm Tông.” Giọng Sở Nhược Đình nghẹn ngào, “Hâm mộ ngươi ngây thơ, đáng yêu, thẹn thùng… Đó là những thứ ta có học cả đời cũng không được.”

Hồi ấy, Kiều Kiều thu hút ánh mắt mọi người, ngay cả Sở Hoán và Ngọc Kiều Dung cũng khen Kiều Kiều dịu dàng.

Sở Nhược Đình đâu phục, nàng lén quan sát tác phong của Kiều Kiều nhằm học hỏi cách nàng ta hờn dỗi bĩu môi giậm chân. Song nàng chẳng tài nào học nổi. Về sau nàng hiểu rằng mỗi người có cách sống riêng, vạn sự nên thuận theo tự nhiên.

Kiều Kiều hơi thả lỏng bàn tay bóp cổ nàng, “Đó lại là những thứ vô dụng nhất.” Nàng ta ngước nhìn đối thủ, “Sở Nhược Đình, ngươi biết ta hận ngươi nhất ở điểm nào không? Ngươi không nên vạch trần chuyện ta với sư phụ ở Thanh Kiếm Tông và hại chúng ta bị thóa mạ.”

Sở Nhược Đình tươi cười, “Kiều Kiều, ngươi biết ta hận ngươi nhất ở điểm nào không? Ngươi chẳng bao giờ thấy mình sai.”

Kiếp trước nàng từng gánh chịu nỗi nhục cùng những lời lăng mạ Kiều Kiều chịu trong kiếp này.

Mặc dù nàng ta không trực tiếp hại chết cha mẹ nàng, nhưng việc nàng ta lỡ miệng vụ nàng với Lý Phong chính là mồi lửa cho tất cả mọi chuyện.

Sở Nhược Đình đã ngẫm nghĩ mãi, hình như Kiều Kiều với nàng không hề sai trong những việc này. Vương Cẩn lạm dụng Kiều Kiều lúc nàng ta còn nhỏ, nàng thì bị Lý Phong cưỡng bức… Thế mà người hứng chịu mọi lời phỉ nhổ lại là họ. Suy cho cùng, chắc vì hai người là con gái nên lưng phải gánh nhiều sự nhục mạ gấp bội.

Nếu thuở ấy hai người sở hữu tu vi hiện tại, thiên hạ có ai dám nói xấu họ lấy một câu?

Ai dám chứ!

Kiều Kiều nghe Sở Nhược Đình thổ lộ mà không khỏi hoang mang.

Nãy giờ Nghiệp Chướng liên tục giục nàng ta vặn gãy cổ Sở Nhược Đình, song suy nghĩ nàng ta đã bay xa vạn dặm.

Ngón tay Sở Nhược Đình đánh nhẹ vô vách núi sau lưng, Nghiệp Chướng híp mắt như nhìn thấu mục đích sau hành động của nàng. Ả tức tốc giơ tay tung chưởng lên đầu Sở Nhược Đình, “Chết đến nơi mà còn giở trò!”

“Dựng trận–”

Ba mươi sáu lá bùa lộ diện giữa đất trời, hoa văn phát sáng của trận pháp bao phủ phạm vi trăm thước.

Thời cơ đã đến, Sở Nhược Đình không giả vờ nữa, nàng nhấc chân đá một Kiều Kiều đang bần thần. Sau đấy cô gái vừa khom lưng vừa quất roi, món vũ khí va chạm với pháp lực do Nghiệp Chướng tung ra, tạo nên tiếng nổ đinh tai nhức óc. Cuồng phong sặc mùi sát khí càn quét muôn nơi, cơn chấn động làm ngọn núi cao vạn trượng đổ sụp.

Kiều Kiều bay ngược ra ngoài và rớt xuống bên trong trận pháp của Sở Nhược Đình.

Nàng ta chùi máu nơi khóe miệng, đôi mắt mở to, “Ngươi…vừa rồi ngươi cố ý câu giờ?”

Tay phải Sở Nhược Đình bám lấy một cành cây khô héo, nàng lắc qua lắc lại bên vách núi, “Ta câu giờ thật, nhưng mấy lời ta nói với ngươi đều là những lời từ tận đáy lòng.”

Kiều Kiều ngẩn người.

Nghiệp Chướng nổi điên sau lưng Kiều Kiều. Giờ tập trung quan sát thì ả mới phát hiện trong lúc tránh đòn, Sở Nhược Đình đã âm thầm dựng một trận pháp giam cầm phức tạp bằng những viên đá. Các đốm sáng li ti lơ lửng nhuộm không gian thành màu hồng cam, hai người thử mọi cách mà chẳng phá trận được.

Sở Nhược Đình lắc lắc ngón trỏ, “Vô ích thôi. Đây là trận pháp giam cầm do Thiên Sơn mới sáng tạo, chính người còn chưa tìm ra cách hóa giải.”

Nàng đảm bảo đấu không lại nếu chơi rắn tới cùng, thành thử đành dùng trận pháp giam giữ đối thủ.

Nghiệp Chướng xé rách da thịt Kiều Kiều để chui ra, ả thử mấy lần nhưng vẫn bị núi đá cầm chân.

Ả giận dữ quát Sở Nhược Đình, “Trận pháp giam cầm là cái thá gì? Ta vĩnh viễn không chết!”

“Vậy cứ nhốt ngươi cả đời thôi!”

Khi thấy Kiều Kiều với Nghiệp Chướng hồi sinh, Sở Nhược Đình biết ngay giết hai người là nằm mơ giữa ban ngày. Đã thế thì tốt nhất giam bọn chúng lại được bao lâu hay bấy lâu; năm trăm năm, năm ngàn năm, hoặc lâu hơn nữa.

Trái ngược với sự căm hận của Nghiệp Chướng, Kiều Kiều bình tĩnh quá đỗi.



Nàng ta quỳ rạp trên đất và ngước nhìn Sở Nhược Đình qua lớp màn trận pháp lấp lánh.

Cả người Sở Nhược Đình dính máu, tay phải cầm roi, vạt váy đỏ tung bay giữa núi non mây mù.

Vào khoảnh khắc này, Kiều Kiều bỗng vỡ lẽ: ghen ghét sinh hận, ngưỡng mộ sinh oán.

Sở Nhược Đình hâm mộ nàng ta nhu mì, còn nàng ta sao tránh khỏi hâm mộ nàng ngạo nghễ chứ.

Nghiệp Chướng bò loạn xạ khắp người nàng ta, miệng chửi rủa rất dữ, “Đi nào! Thử lại xem có phá được trận pháp không!”

Mũi Kiều Kiều cay cay, nước mắt tủi hổ chảy xuống, nàng ta nằm trên đất mà gào khóc.

Nghiệp Chướng tức giận bội phần, “Đồ vô dụng! Khóc cái gì! Suốt ngày chỉ biết khóc!”

Sở Nhược Đình chau mày, “Kiều Kiều, ngươi sao thế?”

Tiếng khóc của Kiều Kiều ngưng bặt.

…Nàng ta sao thế?

Nàng ta cũng chẳng biết mình bị gì.

Bao năm qua, bất kể đàn ông hay phụ nữ, hình như chưa ai hỏi nàng ta một câu: Ngươi sao thế?

Nào ngờ những từ ấy lại xuất phát từ miệng Sở Nhược Đình.

Kiều Kiều ngước hai mắt đỏ hoe, lệ tuôn như mưa rào.

Nàng ta nói, “Sở Nhược Đình…ta sợ.”

Nàng ta thật sự quá sợ.

Cái đêm tới chùa Minh Bồ gặp Tịch Huyễn rồi giết chết Cù Như, ngày thấy Nghiệp Chướng khâu đầu người… Cả những lần Nghiệp Chướng bò vào cơ thể nữa, nàng ta đều rất sợ.

Nàng ta vốn không phải người dũng cảm kiên cường, song vận mệnh ép nàng ta càng đi càng sai đường. Kiều Kiều giống con thuyền lẻ loi phiêu bạt giữa biển rộng. Nàng ta chìm đắm trong tình yêu cả đời, thế mà chẳng có lấy một người bạn thân tâm sự chuyện riêng tư; lúc nàng ta tràn đầy buồn đau cùng khiếp sợ thì không tìm thấy ai để chia sẻ. Người duy nhất nghe nàng ta thổ lộ lại là Sở Nhược Đình – đối thủ một mất một còn trong kiếp này.

Kiều Kiều lắc đầu, “Ta trắng tay rồi, không biết sẽ bị đồn thổi thế nào nữa.”

Người trong thiên hạ sẽ nguyền rủa nàng ta.

Nàng ta đâu còn được ai thích vì đã dùng tà đạo song tu giết chết bao người.

Sở Nhược Đình lạnh nhạt trả lời, “Cuộc đời vốn dĩ là bàn tán người khác hoặc bị người khác bàn tán mà? Đâu có ai được tất cả mọi người yêu quý, ngươi hãy chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm.”

“…Nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm gì?”

“Có làm gì thì cũng chẳng giống ngươi.”

Kiều Kiều cúi đầu cười thê lương.

Nàng ta chợt thấy tán gẫu cùng Sở Nhược Đình thật thú vị, nhưng trái tim nàng ta cũng rất hận. Kiều Kiều khàn khàn chất vấn, “Sao ngươi không sớm nói chuyện này với ta?”

Ngẫm lại thì cuộc đời nàng ta đúng là bi ai cùng cực. Bé gái mồ côi được Vương Cẩn dẫn lên con đường tu tiên vốn là con cưng của Thiên Đạo, sau lại đến bước đường người không ra người, quỷ không ra quỷ như hiện nay! Không bạn bè, không người yêu… Dù có cả vận may lẫn tài năng song chẳng có ai làm ngọn đèn chỉ nàng ta đi đúng hướng!

Nửa đời trước, Kiều Kiều tự nhận mình lương thiện, cứ núp sau lưng đàn ông và ngoan ngoãn nhận yêu chiều là tốt rồi. Nửa đời sau, nàng ta lầm đường lạc lối, bị ép đi hút tu vi người khác. Cuộc đời nàng ta rốt cuộc đang truy tìm điều gì!

Đại Đạo có ba ngàn lối rẽ, nhưng nàng ta đã đánh mất mọi con đường có thể đi.

Sở Nhược Đình nhìn xuống, “Nếu ta sớm nói cho ngươi thì ngươi sẽ không phạm sai lầm à?”

Kiều Kiều cười khẽ, “Ta có làm gì thì các ngươi cũng thấy sai!”

“Vậy ngươi hãy làm một việc đúng đắn cho chúng ta xem đi.”

Nghiệp Chướng nghe hết nổi cuộc đối thoại lê thê này.

Ả chui vô cơ thể Kiều Kiều và giục nàng ta tiếp tục phá trận pháp, ngoài ra còn uy hiếp Sở Nhược Đình, “Ngươi nghĩ cái trận pháp vớ vẩn này đủ sức giam ta cả đời chắc! Nằm mơ đi! Ngày Tịch Huyễn thu xếp xong mọi việc cũng chính là ngày chết của ngươi!”

Nghiệp Chướng gào thét liên hồi, Sở Nhược Đình ngó lơ ả.

Ả đành trút lửa giận lên Kiều Kiều, chửi nàng ta chỉ thích khóc và yếu đuối vô dụng.

“Kẻ tầm thường như ngươi sao làm nổi con cưng của Thiên Đạo! Phế vật! Phế vật!”

Nghiệp Chướng thường xuyên mắng Kiều Kiều.

Tuy nhiên, lần này nàng ta không nghe nữa.

Kiều Kiều móc ra dây Phược Long – món pháp bảo Thiên Đạo tặng nàng ta – trói gô chính mình lại với Nghiệp Chướng trên lưng.

Nghiệp Chướng không thể thoát, đôi mày liễu dựng ngược khi ả kinh hãi rít, “Đồ ngu! Ngươi làm gì vậy? Thả ta ra! Thả ta ra!”

Kiều Kiều không dao động.

Nàng ta từ tốn xòe lòng bàn tay để lộ ra đóa hoa mây nhỏ bé trắng tinh khôi, nước mắt lăn dài trên má thiếu nữ rồi nhỏ từng giọt xuống cánh hoa.

“Ta không phải con cưng của Thiên Đạo, không phải con rối cho các ngươi thỏa sức điều khiển, càng không phải phế vật chỉ biết cho người khác lợi dụng…” Hai tay Kiều Kiều che chở bông hoa mây, khuôn mặt nàng ta đẫm lệ trong lúc da thịt bắn ra ánh sáng đỏ chói mắt. “Ta là tu sĩ chính đạo Kiều Kiều…là chính mình!”

Đời này nàng ta quên mất bản tâm và đi chệch hướng.

Ai cũng nói nàng ta lơ mơ ngốc nghếch, luôn đưa ra lựa chọn sai lầm. Phải chăng lần này…nàng ta đã quyết định đúng đắn?

Sức mạnh bao quanh Kiều Kiều ngày càng lan xa, nó phát ra tiếng nổ vang trời.

Mặt mũi Sở Nhược Đình trắng bệch, nàng biết Kiều Kiều định cho nổ nguyên thần nên cấp tốc lui ra sau.

Nghiệp Chướng luống cuống.

Ký chủ tự hủy diệt thì oán hận cũng tan theo mây khói, vậy sao ả sống lại được? Ả giãy giụa trên thân thể Kiều Kiều, hoảng sợ kêu gào, “Kiều Kiều! Dừng tay! Đồ ngu này! Dừng tay–”

Kiều Kiều nhìn Sở Nhược Đình sau lớp hoa văn lập lòe của trận pháp, nức nở tuyên bố, “Sở Nhược Đình! Kiếp sau! Kiếp sau ta vẫn muốn đấu với ngươi! Đấu xem ai hơn ai kém! Ai thắng ai thua! Tranh giành hết thảy mọi thứ trên thế gian! Hai chúng ta…không chết không thôi!”

Trong nháy mắt, nàng ta hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nàng ta không còn là đứa con gái bị định mệnh sắp đặt phải mềm yếu, ngây thơ, ngu xuẩn. Thay vào đấy, nàng ta sẽ một lần dũng cảm làm chính mình.

Ầm!

Nguyên thần hùng mạnh tự nổ, sức công phá rung chuyển đất trời. Dòng khí mạnh mẽ xé toạc hư không, những ngọn núi trong phạm vi ngàn dặm đều nổ tung! Cầu vồng bay tận trời, tạo nên cơn lốc cao trăm trượng và nghiền nát mọi thứ thành tro bụi.

Sở Nhược Đình đã dịch chuyển tức thời cả ngàn dặm, nhưng vẫn bị sức mạnh từ vụ nổ của tu sĩ cấp cao bắn văng mấy chục thước.

Xung quanh như có tiếng chuông ngân vang, nó khiến linh hồn một người căng thẳng và khí huyết quay cuồng.

Nàng thẫn thờ nhìn bụi mù bốc lên từ xa.

Hồi nãy không biết nàng gặp ảo giác hay thật sự đã nghe thấy Kiều Kiều nói một câu trước lúc lâm chung: Thiên Đạo muốn diệt trừ ngươi.

Sở Nhược Đình lảo đảo đứng dậy, nàng dùng thần thức liên hệ năm người kia chứ chẳng có thời gian suy nghĩ sâu xa. Sau khi Kiều Kiều tự nổ, phân thân của Nghiệp Chướng tự động tan biến, con quái vật kết hợp giữa Cù Như với Vương Cẩn cũng bị tiêu diệt.

Chẳng mấy chốc, năm người đến bên Sở Nhược Đình.

Họ thấy khóe miệng nàng dính máu liền nhao nhao hỏi nàng đau không như ong vỡ tổ. Sở Nhược Đình bật cười rồi ngồi thiền nghỉ ngơi ngay tại chỗ, “Ta vẫn ổn.”

Nàng sụt sịt kể lại chuyện Kiều Kiều tự phát nổ.

Huống Hàn Thần gõ gõ sáo ngọc vào lòng bàn tay, “Nàng ta cuối cùng cũng làm một việc tốt trước lúc lâm chung. Phù Quang Giới mà có mầm tai họa cỡ Nghiệp Chướng thì rất khó giải quyết.”

Du Nguyệt Minh cảm thấy không khí trong lành hẳn, vừa quạt vừa cười, “Không phải nhìn mấy thứ ghê tởm kia nữa rồi.”

Huống Hàn Thần hất cằm về phía Tuân Từ lẫn TạTố Tinh, “Hai vị không phát biểu ý kiến à?”

Tạ Tố Tinh trừng mắt.

Tuân Từ trầm mặc giây lát, hắn đáp, “Tà ma ngoại đạo không thể tồn tại trên thế gian, hy vọng kiếp sau nàng ta sẽ thay đổi triệt để.”

“Sở Sở, nàng bảo Thiên Đạo kỳ quặc…là có ý gì?” Kinh Mạch đâu quan tâm Kiều Kiều sống chết ra sao, hắn chỉ lo cho Sở Sở của mình.

Sở Nhược Đình cũng chẳng rõ.

Nghiệp Chướng đã nhắc tới Tịch Huyễn, Kiều Kiều nói Thiên Đạo muốn diệt trừ nàng…

Răng rắc!

Tiếng rách phát ra từ bầu trời.

Âm thanh đó cực kỳ nhỏ nhưng lại truyền to rõ vào tai mọi người.

Cả đám ngẩng đầu nhìn trời theo bản năng, họ thấy các đám mây sinh ra từ vụ nổ nguyên thần của Kiều Kiều từ từ tập hợp và những tia chớp tựa rồng bạc cuồn cuộn xuyên qua tầng mây. Từng tiếng sấm rền ầm vang, dường như có thứ gì đấy chém bầu trời âm u bao la để tạo nên vết nứt rộng ngàn trượng!

Vết nứt tỏa ra luồng khí hỗn độn, làn sương mù đen kịt lượn lờ mang theo đốm sáng lấm tấm, họ cũng thấy muôn vàn ngân hà bên trong khe hở.

Khung cảnh hiếm thấy có một không hai trên gây chấn động toàn bộ tu sĩ Phù Quang Giới.



Nhà chính Du gia tại Bắc Lộc

Du Hạc Niên đang bàn ngày bế quan với Hà Oánh thì chợt nghe Du Thừa Nghiệp hét lớn ngoài sân.

Hai vợ chồng lật đật chạy ra, chưa kịp hỏi han đã thấy vết nứt khủng bố trên bầu trời. Du Thừa Nghiệp đứng trên cái đầu khổng lồ của Bí Nguyên, ông lo sợ bấm tay tính toán, “Nguy to!”



Đông Tô Lâm thị

Lâm Tiêu Phong đứng khoanh tay ở từ đường mà răn dạy Lâm Dật Phù lẫn Lâm Tích Dung vì hai người chẳng chịu chăm chỉ tu luyện, suốt ngày ra ngoài chơi bời.

Lâm Dật Phù nhìn đông nhìn tây, nàng ấy bỗng trợn tròn mắt và chỉ tay ngoài cửa sổ, “Nhị thúc! Nhìn kìa!”

“Lại định lừa ta à?”

Lâm Tích Dung cũng biến sắc, “Nhị thúc!”

Bây giờ Lâm Tiêu Phong mới nhìn theo hướng thiếu nữ chỉ.

Trời thủng nguyên một lỗ, ông ta gấp gáp đi tìm Lâm Thành Tử, “Lão tổ! Lão tổ! Nguy to rồi!”



Cùng lúc đó, tu sĩ, người phàm, linh thú có trí khôn của Phù Quang Giới…đồng loạt chạy ra và tụ tập nhìn hiện tượng kỳ lạ đồ sộ trên trời; ai cũng bàn tán xôn xao.

Sở Nhược Đình dùng thần hồn liên lạc Nhạn Thiên Sơn với Hách Liên U Ngân, giọng nàng vô thức trở nên run rẩy, “Hai người có thấy không?”

Khế ước linh hồn không phát sáng.

Tim nàng đập nhanh khi lặp lại, “Thiên Sơn? U Ngân? Hai người có thấy không? Trời rách rồi!”

Hồi lâu sau vẫn chẳng có người đáp trả.Chú thích

[1] Côn sét đánh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất