Ngụy trang sức mạnh.
Che giấu mọi gai góc trên người để đâm kẻ địch một nhát trí mạng vào phút cuối cùng.
Mọi người thấy vậy liền thương xót bảo, “Lần này Sở Nhược Đình chết chắc rồi.” Những trận chiến luân phiên kéo dài đã bào mòn sức lực cô gái, nàng sao tìm nổi đường sống khi đối mặt với một Vương Cẩn giấu giếm thực lực.
Nhát kiếm của Vương Cẩn phân tách nước sông với uy lực ngút ngàn.
Hà Cạnh tự biết mình yếu kém nhưng vẫn thi triển toàn bộ phép thuật; Lâm Tích Dung gảy dây đàn; Lâm Dật Phù vung kiếm chém. Ba người ra tay cùng lúc nhằm ngăn chặn kiếm khí.
Song Vương Cẩn tinh thông kiếm pháp, nhát kiếm của ông ta chẳng những nguyên vẹn mà còn hất tung cả ba người.
Ngón tay Sở Nhược Đình kẹp lấy lá bùa duy nhất còn sót lại rồi vẽ lên không trung, nàng khó khăn lắm mới tiếp nổi kiếm ý tàn sát từ Vương Cẩn.
Kiếm khí chém rách tả tơi chiếc váy đỏ trên người nàng.
Nàng hiểu rõ hôm nay mình chắc chắn phải đấu một mất một còn với Vương Cẩn.
Sẽ không có ai đến cứu giúp Sở Nhược Đình, và Vương Cẩn chẳng đời nào tha mạng cho nàng. Phía sau không còn đường lui, hy vọng chỉ tồn tại trên đôi tay của bản thân!
Sở Nhược Đình cắn lưỡi rồi chợt thét một tiếng, nàng vung roi Thương Vân tấn công Vương Cẩn.
Vương Cẩn lạnh lùng giơ kiếm tiếp chiêu, “Lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình!”
Kiếm khí lóa mắt mang theo sức mạnh đáng sợ mà xé rách không khí. Sở Nhược Đình gắng gượng tiếp ba chiêu nhưng kiếm khí cắt ngang roi Thương Vân, ngọn roi liên tục phát ra tiếng nổ ầm ĩ và các tia chớp tím dần tắt sáng.
Pháp bảo bản mạng gặp hư hại khiến máu trào ngược cổ họng Sở Nhược Đình, nàng nhịn hết nổi bèn phun ra một ngụm máu.
Nữ tử gấp gáp thu hồi roi Thương Vân về thức hải, sau đó vận dụng hết thảy pháp khí lẫn bùa chú mình sở hữu để đối phó màn công kích liên hồi từ Vương Cẩn.
Ánh sáng chói lòa chiếu khắp màn đêm, khiến trời đất như đang ở ban ngày.
Linh khí của Hà Cạnh đã cạn kiệt, ông vừa ngã xuống đất vừa than thở, “Phải làm sao bây giờ!”
Nguyệt Minh về mà biết Vương Cẩn chém giết Sở Nhược Đình thì người làm biểu thúc như ông phải giải thích thế nào?
Vương Cẩn quả xứng danh bậc kỳ tài giới kiếm tu.
Tất cả chiêu thức ông ta tung ra đều thiên biến vạn hóa, chúng ẩn chứa thứ kiếm ý vô hạn cùng sự sắc bén tột độ.
Sở Nhược Đình xài hết sạch pháp bảo với bùa chú; trận đấu càng kéo dài, nàng càng chật vật tránh đòn. Vũ khí luôn mang đến lợi thế, Sở Nhược Đình tay không tấc sắt nên vô cùng bất lợi, tạo cơ hội cho Vương Cẩn đâm trúng vai trái nàng. Hồi nãy móng vuốt của Cù Như xuyên thủng chỗ đó, cơn đau ập tới làm mặt mũi Sở Nhược Đình trắng bệch.
Vương Cẩn vượt sông đến chỗ cách Sở Nhược Đình hơn ba trượng, ông ta cười nhạo với ánh mắt đằng đằng sát khí, “Sở Nhược Đình, bản lĩnh của ngươi chỉ có nhiêu đó sao?”
Dứt lời, ông ta lại chém một nhát.
Vương Cẩn không tung đòn trí mạng ngay, ông ta như đang đùa bỡn nàng.
Sở Nhược Đình cắn răng khi vung tay đánh, Vương Cẩn thong dong tránh rồi cười gằn, “Cái thái độ ngoan cố chả chịu thay đổi của ngươi khá giống Sở Hoán.”
“Ngươi không xứng nhắc tới ông ấy!”
“Cha ngươi tốt mọi mặt nhưng thiếu khôn khéo.” Vương Cẩn giật kiếm, đôi mắt ông ta khắc nghiệt. “Cứng quá dễ gãy, chỉ người biết nhu biết cương mới đủ sức tung hoành thiên hạ! Thế nhưng cha ngươi lớn già đầu mà cứ sống hồ đồ mãi.”
Ông ta chơi thân với Sở Hoán từ thuở thiếu niên; hai người cùng bái sư học đạo, cùng sáng lập môn phái, cùng đi ngao du phá phách.
Nhưng sau đó thì sao?
Từ hồi Sở Hoán quen biết Ngọc Kiều Dung – vị hiệp nữ lừng lẫy Phù Quang Giới – thì ngày càng trở nên chính trực một cách nhàm chán, luôn miệng nói nhân nghĩa đạo đức. Sở Hoán thường xuyên nghiêm mặt giáo huấn ông ta: A Cẩn không thể làm thế này, A Cẩn không thể làm thế kia. Về sau Sở Hoán và Ngọc Kiều Dung còn trở thành đạo lữ. Ông chả kêu Vương Cẩn là “A Cẩn” nữa, toàn cung kính gọi “chưởng môn”.
Vương Cẩn nghĩ Sở Hoán đã thay đổi, Sở Hoán nghĩ Vương Cẩn bụng một bồ dao găm.
Mối quan hệ giữa hai người xuất hiện rạn nứt.
Vương Cẩn vĩnh viễn nhớ rõ cái ngày ông ta cầm rượu linh quả lâu năm để tìm Sở Hoán nói chuyện cho ra nhẽ. Ông ta tình cờ nghe thấy Ngọc Kiều Dung khuyên nhủ Sở Hoán thế chỗ mình.
Ngọc Kiều Dung nhận xét đạo đức ông ta không xứng với chức vị, nên khó đảm nhiệm chức chưởng môn Thanh Kiếm Tông.
Đây là điều Vương Cẩn tuyệt đối không chấp nhận. Ông ta có thể từ bỏ mọi thứ nhưng chức chưởng môn là giới hạn cuối cùng, là quyền lợi ông ta theo đuổi cả đời.
Kiều nhi thích roi Thương Vân hả? Tiêu Long hung ác, chi bằng sai vợ chồng Sở Hoán đi giúp một tay.
Nhớ tới quá khứ, cộng thêm gương mặt hơi giống Sở Hoán của Sở Nhược Đình, làm nội tâm Vương Cẩn sản sinh oán hận.
Kiếm Hàn Sương kêu leng keng khi ông ta vung kiếm chém, chiêu thức ấy giống một tia chớp được bao bọc trong khí lạnh.
Sở Nhược Đình chuyển lượng linh lực ít ỏi đến hai bàn tay, nàng nỗ lực tiếp đòn song lại bay ngược ra sông; khóe miệng thiếu nữ chảy máu đầm đìa.
Mọi người đứng bên dưới quan sát trận chiến, Hà Cạnh cuống cuồng hệt con kiến bò trên chảo nóng, “Kiếm Hàn Sương là pháp khí thiên giai, Sở đạo hữu đánh tay không thì sao thắng được?”
Lâm Dật Phù nghe vậy bèn tiến lên và dứt khoát ném pháp bảo bản mạng của mình – kiếm Xích Luyện. Lâm Tích Dung nhìn Tạ Tố Tinh ngồi thoi thóp trong khiên phòng ngự rồi cũng ném đàn Tiêu Vĩ.
“Sở đạo hữu, hãy nhận lấy!”
Sở Nhược Đình đạp mây giẫm núi, tay trái nàng ôm đàn còn tay phải cầm kiếm.
Nắm trong tay vũ khí khiến nàng nảy ra sáng kiến.
Vương Cẩn đuổi theo đối thủ, ông ta chưa tấn công đã thấy Sở Nhược Đình cười mỉa và ánh mắt nàng đầy khinh thường, “Vương Cẩn, ngươi muốn dạy ta…thì phải xem ngươi có xứng không!”
Vương Cẩn lạnh nhạt đáp, “Chết tới nơi còn to mồm.”
Sở Nhược Đình đặt đàn ngang đầu gối và lấy kiếm chỉ trời, lá bùa cuối cùng được nàng giấu trong tay áo lơ lửng trước mặt.
“Giang thượng điều ngọc cầm, nhất huyền thanh nhất tâm.” Nàng cắn đầu lưỡi rồi phun máu lên lá bùa, sau đấy gằn từng chữ, “An đắc Ỷ Thiên kiếm, khóa hải trảm trường kình!”[1]
Đọc xong thơ, nàng ném đàn Tiêu Vĩ lẫn kiếm Xích Luyện, hai món pháp khí hóa thành ngôi sao tỏa sáng rực rỡ.
Khí thế toàn thân Sở Nhược Đình biến hóa theo chúng, nàng sử dụng chính máu mình để gia tăng linh lực, sát khí của nàng bốc cao tận trời! Trận pháp thay đổi, hai vầng trăng trên trời như hai vì tinh tú; mặt đất chấn động dữ dội, mây mù vùng phụ cận tiêu tan, nước sông cuồn cuộn dâng trào.
Cơn chấn động mỗi lúc một lan tỏa khiến non nước thay hình đổi dạng. Trận pháp bao phủ bầu trời, tạo nên một kỳ quan khổng lồ và tráng lệ.
“…Chỗ này sắp sụp rồi!”
Lư Thường Xuân là người phản ứng đầu tiên khi thấy mặt đất nứt nẻ lung tung, ông túm lấy Lý Phúc mà chạy.
Các tu sĩ kinh hãi cùng cực, ai cũng tìm vị trí an toàn rồi nhìn chằm chằm hai người đang giao chiến trên trời.
Sở Nhược Đình quả thật khủng khiếp!
Linh lực cạn kiệt nhưng vẫn đấu ngang cơ một kiếm tu hùng mạnh.
Nếu nàng may mắn thoát chết, hàng ngũ của những kẻ mạnh chỉ cần giẫm chân cũng khiến Phù Quang Giới rung chuyển sẽ dành chỗ cho nàng.
Máu Sở Nhược Đình lan khắp nơi, trận pháp chiếm lĩnh bầu trời tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị. Vương Cẩn cảm thấy nước sông bên dưới đang hút linh lực mình.
Ông ta nhìn không thấu trận pháp này.
Rốt cuộc cơ duyên nào giúp Sở Nhược Đình học được trận pháp khủng bố như vậy?
Vương Cẩn biến sắc kịch liệt, ông ta quyết đoán chĩa kiếm công kích Sở Nhược Đình.
Ầm!
Kiếm khí quét ngang trời như muốn bổ đôi trận pháp hút linh khí. Thế nhưng trận pháp huyền ảo khó đoán và biến hóa khôn lường, nó chặn đứng kiếm khí của ông ta.
Sở Nhược Đình dâng hiến máu cho trận pháp, linh khí bên trong Vương Cẩn điên cuồng suy giảm.
Vương Cẩn bạnh cằm, ông ta dữ tợn thách thức, “Sở Nhược Đình, để xem ngươi có đủ máu duy trì Tán Linh Trận[2] khổng lồ này không!”
“Ngươi sẽ cạn linh khí trước lúc ta cạn máu.” Mặt Sở Nhược Đình trắng như tờ giấy. “Và ta…sẽ giết ngươi.”
Mũi tên đã bắn ra thì chẳng có chuyện quay về cung.
Hai người dốc sức cầm cự.
Lát sau, cả hai đồng thời kiệt sức nên không thể tiếp tục cưỡi gió. Bọn họ cùng rơi xuống bờ sông và khiến ngàn cơn sóng nổi dậy.
Bóng người nhỏ bé mặc váy đỏ lảo đảo đứng lên từ trong làn nước.
Vương Cẩn mừng khấp khởi, ông ta kích hoạt tia linh lực mình mới giấu rồi bất ngờ đâm nàng.
Phập.
Kiếm Hàn Sương đâm từ sau lưng xuyên qua trước ngực.
Cả người Sở Nhược Đình cứng đờ.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn mũi kiếm chảy máu tí tách giống hệt kiếp trước, khi thanh kiếm Hàn Sương lấy mạng nàng.
Vương Cẩn ngửa mặt lên trời, ông ta cười điên loạn, “Sở Nhược Đình ơi Sở Nhược Đình! Thông thạo trận pháp thì sao chứ? Cũng phải chết dưới kiếm của ta thôi! Đừng bao giờ quay lưng về phía kẻ địch, ngươi học thuộc đạo lý này chưa?”
“…Ta đã nói rồi, ngươi chả xứng để dạy ta.”
Giọng Sở Nhược Đình bỗng vang lên làm Vương Cẩn sởn tóc gáy.
Ông ta quay đầu lại và thấy Sở Nhược Đình bò ra khỏi nước sông, mái tóc ướt sũng dán lấy khuôn mặt tái nhợt khiến dung mạo nàng y chang nữ quỷ đi đòi mạng người ta.
Nếu kia là Sở Nhược Đình thì kẻ bị ông ta thọc kiếm là… Ngay lập tức, “Sở Nhược Đình” bị ông ta đâm thủng hóa thành tờ giấy đỏ và nhẹ nhàng rớt xuống đất.
Sở Nhược Đình cười run người, “Ngu xuẩn, nó là bùa con rối.”
Vương Cẩn thẹn quá thành giận.
“Vương Cẩn, ngươi gài bẫy giết phụ mẫu của ta, thù này không báo thì ta thề không làm người.”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!”
Hai tu sĩ cấp cao với linh lực cạn sạch lao vào đánh nhau tại chỗ nước cạn ở bờ sông. Bọn họ tay đấm chân đá như người phàm trần đấu võ.
Vương Cẩn mất linh lực nhưng có thân hình cao lớn, vì vậy ông ta chiếm ưu thế hơn hẳn một Sở Nhược Đình thương tích đầy mình lẫn chân tay mảnh khảnh.
Hai bên đấu qua đấu lại mười chiêu, Vương Cẩn canh thời cơ bẻ gãy khuỷu tay trái Sở Nhược Đình cũng như chém vào mặt nàng. Sở Nhược Đình tức khắc vươn tay phải nắm chặt mũi kiếm để ngăn ông ta chém trúng.
Mũi kiếm sắc bén cắt sâu vô lòng bàn tay cô gái tới mức thấy được xương, máu tươi chảy ròng ròng khắp mặt Sở Nhược Đình.
Vương Cẩn như phát rồ, ông ta nắm chặt chuôi kiếm rồi hung hăng ấn xuống cho tới khi Sở Nhược Đình buộc phải quỳ gối.
“Muốn giết ta à…ngươi làm nổi không? Cha mẹ ngươi còn làm không được! Chứ đừng nói đến ngươi!”
Bàn tay nắm mũi kiếm của Sở Nhược Đình trắng như xương, nàng cười sặc sụa trước mấy lời đó, ánh sáng mãnh liệt lấp lóe trong mắt nàng.
“Vương Cẩn, đã vậy thì ta cũng dạy ngươi một đạo lý. Đừng quá ỷ lại pháp bảo với linh lực và bỏ qua cách vận hành của chiêu thức…”
Nữ tử chưa nói xong đã thét một tiếng, nàng buông kiếm rồi hạ thấp người. Sở Nhược Đình trượt sang trái nhanh như chớp, nàng tìm góc độ chính xác để túm cổ tay cầm kiếm của Vương Cẩn, sau đấy dốc hết sức bình sinh mà cứa kiếm vào cổ ông ta!
Trong mắt người ngoài, Sở Nhược Đình như đang cầm tay Vương Cẩn và dạy ông ta viết chữ.
Hình như Vương Cẩn vô cùng bàng hoàng.
Ông ta mở to mắt và há mồm định nói gì đó.
Dòng máu đỏ thắm chảy từ cổ họng Vương Cẩn, các giọt máu thi nhau nhỏ xuống sông.
Bây giờ Hà Cạnh, Kiều Kiều, Lâm Tích Dung, và Lâm Dật Phù mới đến chỗ nước cạn. Kiều Kiều chưa thấy rõ tình hình cuộc chiến thì Sở Nhược Đình đã giơ chân đá bay Vương Cẩn.
Phịch.
Một xác chết cụt đầu đổ nhào trước mặt Kiều Kiều. Vết cắt rất gọn, nó để lại một mặt cắt đỏ lòm to bằng miệng bát. Máu bắn tung tóe khắp nơi; thứ chất lỏng nóng hầm hập dính đầy mặt Kiều Kiều, khiến nàng ta nhìn đâu cũng thấy màu đỏ tươi.
Kiều Kiều lảo đảo quỳ bên xác chết.
Bộ trang phục này sao trông quen thế…
Sư phụ của nàng ta đâu?
Đầu của sư phụ đâu?
Kiều Kiều run rẩy nâng tay chùi lớp máu nhớp nháp trên mặt mình. Nàng ta chậm chạp ngước mắt để thấy nhị sư tỷ khoác lên người ánh trăng rực rỡ, và cười ngông cuồng giữa con sông chảy siết. Tay nhị sư tỷ đang xách…
…đầu của sư phụ nàng ta.Chú thích
[1] Dịch nghĩa: Gảy đàn ngọc trên sông, dây đàn tẩy lòng người. Kiếm Ỷ Thiên trong tay, vượt biển trảm cá kình.
[2] Trận pháp hút linh khí.