Tạ Tố Tinh cho nổ nguyên thần, dù Tịch Huyễn cấp tốc chạy thật xa nhưng vẫn chịu ảnh hưởng từ dư chấn khủng khiếp; nó gần như bóp nát lục phủ ngũ tạng của y.
Kiều Kiều thu hồi xác Vương Cẩn rồi che mặt khóc thút thít bên một Cù Như bị thương nặng.
Gân cốt Cù Như nát bấy, cơ thể hắn giống khối thịt nát mềm oặt. Kiều Kiều chả dám đụng vào hắn dù chỉ một chút.
Nàng ta truyền âm cho Lâm Thành Tử lẫn Nam Cung Hiên biết bao lần mà chẳng ai trả lời. Kiều Kiều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cứ như người khắp thiên hạ đã vứt bỏ nàng ta.
Nàng ta cũng bị trọng thương.
Sở Nhược Đình quất roi nát mặt nàng ta, kiếm của Lâm Dật Phù cắt qua eo, linh thú khế ước chết làm tổn hại nguyên thần.
Khi Kiều Kiều mất bình tĩnh thì nàng ta chỉ biết khóc tới đứt ruột gan.
Chính lúc ấy, Tịch Huyễn đến bên thiếu nữ và giơ tay túm vai nàng ta. Tịch Huyễn đưa nàng ta về chùa Minh Bồ rồi quăng mạnh xuống nền gạch lạnh băng trong điện thờ.
Kiều Kiều nhõng nhẽo thét một tiếng.
Nàng ta ngước nhìn bằng cặp mắt đẫm lệ và hồn xiêu phách lạc.
Cửa điện thờ Phật khép chặt, nền gạch xanh đen khiến bên trong điện âm u gấp bội. Trên tường còn chạm trổ hình Kim Cang mặc áo giáp lẫn cầm bảo kiếm trông sinh động như thật.
Kiều Kiều thấy bộ mặt phẫn nộ của Kim Cang quá dữ tợn bèn hoảng loạn kêu ré lên, nàng ta ôm hai chân rồi ngồi co rúm tại góc điện.
Tịch Huyễn mặc áo cà sa đỏ, ban nãy y tốn sức chạy trốn nên giờ mặt mũi xanh mét.
Y vừa chắp tay trước ngực vừa thong thả đến trước mặt Kiều Kiều.
“Ngươi…ngươi đưa ta tới chỗ này…làm gì?” Kiều Kiều lắp bắp hỏi.
Nàng ta sợ hãi cùng cực.
Bất kể là đối mặt với Sở Nhược Đình hay Tịch Huyễn thì nỗi sợ ngập trời vẫn nuốt chửng nàng ta.
Tịch Huyễn khom lưng, bàn tay vân vê tràng hạt từ tốn nâng cằm Kiều Kiều.
Kiều Kiều run rẩy một cách mất kiểm soát.
Tịch Huyễn mang vẻ mặt thương xót cùng khoan dung tựa Bồ Tát trong điện thờ. Ngay sau đấy, xương cổ Tịch Huyễn phát ra tiếng “răng rắc” và đầu y xoay ngược lại đầy quái đản.
Một khuôn mặt dần hiện hình trên cái gáy trọc lóc: hàng mi mảnh dài, đôi mắt quyến rũ, bờ môi đỏ rực diêm dúa giống mới uống máu người.
Ả đàn bà thè lưỡi liếm mặt Kiều Kiều, cái mũi ả say sưa ngửi lấy ngửi để phần tóc mai dính máu của nàng ta, “Thơm quá! Tịch Huyễn, đệ ngửi thấy không? Đây là mùi hương thuần khiết từ con cưng của Thiên Đạo lẫn số phận…”
“Tỷ tỷ đừng dọa nàng ta sợ,” Tịch Huyễn mỉm cười, “nàng ta nhát lắm.”
Tóc tai Kiều Kiều dựng đứng.
Tịch Huyễn thiền sư có hai khuôn mặt! Chuyện này kỳ dị và ma quái đến mức khiến người ta rét run.
Một cánh tay trắng như ngó sen vươn ra từ sau lưng Tịch Huyễn, nó ung dung vuốt ve da mặt bong tróc của Kiều Kiều.
Kiều Kiều kinh hãi tột độ.
Ả đàn bà cười giòn tan, giọng ả chứa sự dịu dàng mê hoặc lòng người, “Kiều Kiều, Sở Nhược Đình cướp hết mọi thứ của ngươi. Sư phụ của ngươi, Cù Như của ngươi, hào quang chói lóa của ngươi. Không có ả thì ngươi vẫn là tiểu sư muội được người người yêu thương tại Thanh Kiếm Tông. Chắc ngươi vô cùng tức giận đúng không? Muốn báo thù nữa nhỉ? Nào, nắm tay ta, ta sẽ biến ngươi thành kẻ mạnh nhất Phù Quang Giới.”
Kiều Kiều đời nào chịu dính líu đến Tịch Huyễn thiền sư.
“Ta…ta là tu sĩ chính đạo, các ngươi đừng hòng lừa ta!” Kiều Kiều giấu tay mình ra sau hệt con nai con đang hoảng sợ, nàng ta khóc lóc, “Ta sẽ nói cho Thành ca ca, cho Hiên ca ca… Họ sẽ báo thù thay ta! Đúng rồi, Thành ca ca là người lợi hại nhất thế gian, huynh ấy sẽ báo thù thay ta!”
“Sao ngươi có thể gửi gắm hy vọng vào đám đàn ông chứ? Đám đàn ông đó ở bên ngươi chẳng qua vì muốn kéo ngươi xuống vực sâu của dục vọng, để ngươi vĩnh viễn chìm trong bể dục và lơ ngơ không tìm thấy đường đi.” Ả đàn bà thổi mùi hương ngọt ngấy vào lỗ tai nàng ta. “Chả ai trong số chúng thật lòng yêu ngươi, bọn chúng muốn đùa bỡn thân xác ngươi thôi! Ngươi là con cưng của số phận lẫn Thiên Đạo, chiếm hữu ngươi sẽ giúp bọn chúng tu luyện.”
Kiều Kiều cắn chặt môi, nức nở phản bác, “Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy!”
“Ta nói bậy điểm nào? Ngươi nghĩ kỹ xem, hồi ngươi còn nhỏ dại, Vương Cẩn dụ dỗ rồi cưỡng hiếp ngươi và khiến ngươi dựa dẫm ông ta. Cù Như thì y chang một con vật động dục mọi lúc mọi nơi, suốt ngày lo ** ngươi. Nam Cung Hiên phong lưu đa tình, thấy Sở Nhược Đình xinh đẹp là mắt sáng như sao. Lâm Thành Tử lợi hại vậy mà sao không dạy ngươi công pháp?”
Kiều Kiều sững sờ, những giọt nước mắt to tròn lặng lẽ rớt xuống đất.
“Bọn chúng không muốn ngươi trở nên mạnh hơn, vì sợ ngươi sẽ thoát khỏi sự khống chế của chúng. Bọn chúng…đang lợi dụng ngươi đó!” Đôi mắt ả đàn bà đượm vẻ bi ai lẫn thông cảm. “Nào, bé ngoan, nắm tay ta rồi ta sẽ dạy ngươi công pháp. Ngươi không phải trốn sau lưng đám đàn ông nữa, từ đây ngươi sẽ làm chủ cuộc đời mình.”
Kiều Kiều hoảng hốt bịt tai, nàng ta hô to, “Ta không nghe! Ngươi đừng châm ngòi ly gián, ta không nghe đâu! Họ yêu ta! Tất cả bọn họ đều yêu ta!”
Nàng ta yếu đuối, vô dụng, nhu mì…nhưng thứ nàng ta theo đuổi cả đời chẳng phải là sự yêu chiều của cánh đàn ông đẹp trai tài giỏi sao?
Tại sao, tại sao có vậy thôi cũng bị người khác cướp mất?
“Bé ngoan cứ suy nghĩ cẩn thận bản thân mình theo đuổi thứ gì. Cổng chùa Minh Bồ luôn chào đón ngươi.”
Tịch Huyễn là yêu tăng.
Sau lưng yêu tăng còn mọc quái vật!
Nàng ta là tu sĩ chính đạo, nàng ta…sẽ tuyệt đối không nghe theo!
Kiều Kiều luống cuống bò khỏi mặt đất, nàng ta kéo cánh cổng lớn của điện thờ rồi chạy trối chết.
Tịch Huyễn nhìn bóng lưng Kiều Kiều ở đằng xa, y chau mày, “Tỷ tỷ, có cần bắt nàng ta về không?”
Gương mặt quyến rũ từ từ biến mất khỏi gáy Tịch Huyễn, “Đệ hãy nhớ kỹ, không được đối đầu với con cưng của Thiên Đạo… Không bao giờ.”
Oo———oOo———oΟ
Gò Côn Luân chìm trong gió tuyết lẫn sương mù, bông tuyết bay khắp mái nhà tranh và kết một lớp băng dày.
Sở Nhược Đình nằm hôn mê trên giường tre. Nàng trần như nhộng, mặt ngửa lên trời, hai mắt nhắm nghiền còn hơi thở thì yếu ớt.
Nhạn Thiên Sơn chưa từng thấy nàng bị thương nghiêm trọng thế.
Hắn hơi giận vì nàng không yêu quý bản thân.
Bàn tay, bụng, đùi…chỗ nào cũng có thương tích, chỗ nào cũng gãy xương. Vết thương nặng nhất ở trên hai vai nàng, tuy nhiên hắn nhìn không ra thứ gì đã đâm thủng chúng; hắn chỉ biết nó để lại vết sẹo to bằng cái bát, máu tích tụ và tạo thành cục máu đông đen thui.
Đây toàn là vết thương ngoài da, trông đáng sợ nhưng chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ ổn.
Nguy hiểm nhất là nàng hiến tế máu mình cho Tán Linh Trận.
Nhạn Thiên Sơn không nhớ đã dạy nàng dựng trận pháp đó.
Hắn chẳng dạy bùa chú và trận pháp nào tà ác quá mức.
Sở Nhược Đình học trộm từ đâu?
Chắc lợi dụng lúc hắn không để ý mà lén xem mấy quyển sách cổ hắn cất giấu.
Bình thường thì Nhạn Thiên Sơn nhất định sẽ giáo huấn nàng vài câu, song hiện giờ nhìn gương mặt trắng hơn tuyết của nàng thì hắn chẳng tài nào nghiêm khắc nặng lời được.
May gò Côn Luân có đầy đủ mọi thứ, dù nàng đang bị thương nặng thì nếu điều trị tốt cũng sẽ không để lại mầm bệnh.
Nhạn Thiên Sơn cầm cao Sinh Cơ[1] cực phẩm, lớp cao xanh nhạt trong suốt tỏa hương bạc hà mát lạnh. Những ngón tay thon dài trắng nõn vét thuốc trong bình gốm rồi nhẹ nhàng bôi lên da thịt người con gái, chúng đồng thời vận chuyển Đạo khí tinh khiết nhằm tăng công dụng của thuốc. Miệng vết thương trên da nàng lập tức khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Toàn thân Sở Nhược Đình trần truồng nhưng mặt Nhạn Thiên Sơn rất nghiêm túc, hắn tập trung chữa thương cho nàng chứ không nảy sinh ý xấu.
Tới tận đêm thì Nhạn Thiên Sơn mới chữa lành phần lớn vết thương ngoài da, giờ còn mỗi mấy chỗ trên vai với đùi cần băng bó.
Màn đêm đen nhánh buông xuống, tuyết trắng phản chiếu ánh sáng từ vài ngọn đèn dầu trong nhà tranh.
Ánh sáng dịu êm bao trùm thân thể nõn nà trắng ngần của Sở Nhược Đình, khiến nó như tỏa hào quang vàng nhạt.
Nhạn Thiên Sơn thận trọng nâng thiếu nữ dậy, hắn định dùng vải được làm từ vỏ Ngọc Thiền[2] để băng bó mấy lỗ thủng trên người nàng.
Sở Nhược Đình hoàn toàn mất ý thức, mái tóc dài suôn mượt cứ nghịch ngợm rủ lung tung xuống vai và vướng vô băng vải. Nhạn Thiên Sơn gom tóc nàng vô số lần nhưng cuối cùng đành chịu thua; hắn cho nàng dựa vào ngực mình, tay trái hắn nâng tay trái nàng còn tay phải thì luồn dưới nách nàng và quấn băng từng vòng một.
Mùi máu nhàn nhạt xen lẫn hương mộc lan thoang thoảng len lỏi vào mũi hắn hết đợt này đến đợt khác.
Ngực nàng trắng muốt, mềm mại, căng tròn; hắn cứ bất cẩn đụng vô hai trái anh đào trong lúc quấn băng.
Sở Nhược Đình bất tỉnh mà vẫn nhíu mày và khẽ rên “ưm” một tiếng.
Tay Nhạn Thiên Sơn bỗng cứng đờ.
Hắn từng lục soát linh hồn Sở Nhược Đình nên nắm rõ kiếp trước lẫn kiếp này của nàng như lòng bàn tay, bao gồm cả cơ thể cân xứng tuyệt mỹ trước mặt.
Nhạn Thiên Sơn vốn không có dục vọng gì nhưng giờ lại nhịn chẳng được mà dừng mắt tại đôi gò bồng đảo trắng mịn, hắn bất giác thấy mặt mình nóng lên. Thậm chí đầu hắn còn nghĩ tới mấy câu thơ dâm đãng như “phấn hương hãn thấp dao cầm chẩn, xuân đậu tô dung miên vũ cao”[3].
Nhạn Thiên Sơn hấp tấp băng bó vai Sở Nhược Đình, hắn vô thức nhìn chân nữ tử.
Kiếm khí gây thương tích cho khu vực phía trong chân trái của nàng, nước sông ngấm vô khiến da thịt tái nhợt và thối rữa.
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||
Nhưng…chân nàng thật đẹp.
Vắng bóng chiếc váy che chắn giúp chân nàng thon dài bội phần; cẳng chân trơn bóng hệt ngọc ngà, chỗ mắt cá chân nhô lên thì thanh thoát như tạc.
Tim Nhạn Thiên Sơn đập loạn nhịp.
Hình như từ rất lâu về trước, hắn đã ấp ủ ý niệm được trắng trợn ngắm nhìn chân Sở Nhược Đình.
Hắn muốn uống nước.
Khoan, hắn tịch cốc hơn một ngàn năm thì uống nước gì chứ?
Nhạn Thiên Sơn hạ quyết tâm, hắn nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của nữ tử và dịu dàng tách hai chân nàng ra. Hắn cúi đầu rồi tỉ mỉ loại bỏ thịt thối trước lúc băng bó vết thương.
Trong thoáng chốc, dường như hắn ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt độc đáo.
Hắn ngước nhìn theo bản năng. Đập vào mắt hắn là đóa hoa hé nở giữa hai chân người con gái, ánh sáng từ tuyết tôn bật nó lên giữa màn đêm. Đóa hoa tựa cánh cửa khép kín đang lặng lẽ mời chào, tầng tầng lớp lớp cánh hoa hồng phấn bao quanh nhụy hoa mờ ảo đối ngược với làn da trắng nõn xung quanh.
Nhạn Thiên Sơn ngẩn ngơ nhìn rồi cuống quýt dời mắt.
Hắn vừa khép hờ mắt vừa niệm vài câu Thanh Tâm Chú của Đạo gia, nhờ vậy mà trái tim đập thình thịch mới dần bình tĩnh lại.
Lát sau, hắn nặng nề nhìn gương mặt say giấc của Sở Nhược Đình với nỗi khó hiểu chồng chất.
Vì sao…hắn lại nảy sinh dục vọng?
Oo———oOo———oΟ
Sở Nhược Đình tỉnh lại vào buổi sáng ngày thứ ba.
Nàng nhắm hai mắt, không muốn ngồi dậy.
Cha mẹ ở trên trời có nhìn thấy không? Con đã giết Vương Cẩn, chém đầu ông ta và đập nát hồn phách để ông ta mãi mãi chẳng thể siêu sinh.
Tâm nguyện cả đời thành hiện thực nhưng Sở Nhược Đình không quá vui sướng.
Thù cũ đi, thù mới đến.
…Tịch Huyễn.
…Tịch Huyễn thiền sư!
Sở Nhược Đình siết nắm đấm.
Đầu nàng lặp đi lặp lại khoảnh khắc Tạ Tố Tinh cho nổ nguyên thần: ánh sáng đỏ thắp sáng bầu trời và khiến ruột gan người ta chấn động.
Sở Nhược Đình không hiểu ánh mắt quyết đoán của hắn vào giây phút ấy.
Kiếp trước, dù rơi vô thảm cảnh dung mạo bị hủy hoại, bệnh tật đầy người, cùng đường bí lối thì nàng vẫn không nghĩ đến việc cho nổ nguyên thần.
Rốt cuộc Tạ Tố Tinh đã nghĩ gì?
Nếu để cầu xin nàng tha thứ thì thật sự không cần thiết, bởi vì nàng chẳng còn hận Tạ Tố Tinh. Nàng đã hết hận hắn từ lúc hai người hợp tác đánh hồ yêu tại thành Tỉ Quy.
Một giọt lệ tràn ra từ khóe mắt Sở Nhược Đình, tay phải nàng vuốt ve chỗ xương sườn.
…
Nàng thẫn thờ nằm thêm hai ngày.
Thương tích của nàng đã lành hơn phân nửa, chỗ nào nghiêm trọng thì đều được vải Ngọc Thiền băng bó.
Cuộc đại chiến làm bộ váy đỏ phòng ngự rách tung tóe, hiện tại Sở Nhược Đình mặc chiếc áo xanh của Nhạn Thiên Sơn. Nàng ngửi mùi lá trúc đăng đắng trên vạt áo, nội tâm hơi bối rối vì biết Nhạn Thiên Sơn tự tay chăm sóc mình. Sau cùng nàng thấy chuyện này chẳng có gì đáng bàn.
Nhạn Thiên Sơn là đấng chí tôn ở Phù Quang Giới, thân thể nàng khéo còn làm bẩn mắt Nhạn tiền bối.
Sở Nhược Đình hồi phục tinh thần, nàng xuống giường rồi ra ngoài nhà tranh.
A Trúc đang cho hạc tiên với hươu trắng ăn, mặt cậu cực kỳ khó chịu khi thấy Sở Nhược Đình; cậu thậm chí chả thèm chào hỏi nàng.
Sở Nhược Đình bực bội nhưng lòng nàng quá bề bộn nên không đùa giỡn với A Trúc, nàng chỉ hỏi, “A Trúc, sư tôn nhóc đâu?”
Nàng không thấy thẻ tre Mị Thánh Quyết, chắc Nhạn Thiên Sơn lấy nó rồi. Nàng khá lo lắng vì trong thẻ tre còn chứa nguyên thần của Tạ Tố Tinh.
A Trúc lạnh nhạt đáp, “Không biết.”
“A Trúc, sao thế?” Sở Nhược Đình chẳng hiểu thái độ cậu nhóc.
A Trúc nghe vậy liền ngẩng gương mặt tròn vo, cậu siết hai bàn tay nhỏ nhắn và thèm khát nhào đến cắn nàng vài phát. Hồi lâu sau, cậu ngồi phịch xuống nền tuyết rồi khóc toáng lên, “Sở Nhược Đình! Ngươi đã nói gì với sư tôn! Người sử dụng thiên phú thần thông để lấy tiên cốt làm trận pháp tu bổ cái thẻ tre rách nát của ngươi!”
Sở Nhược Đình bàng hoàng, “Nhóc nói gì?”
Nhạn Thiên Sơn dặn đi dặn lại rằng A Trúc đừng cho Sở Nhược Đình biết, nhưng cậu không muốn sư tôn âm thầm gánh chịu thương tích. A Trúc giơ tay chỉ ngọn núi tuyết phía tây, mắt cậu đỏ hoe, “Ngươi tự đi mà xem!”
Sở Nhược Đình lập tức chạy như bay tới đó.
Từ xa nàng đã thấy trận pháp bát quái phức tạp chiếu sáng đỉnh núi phía tây, đống thần chú nhấp nháy viết bằng chữ cổ là lĩnh vực sâu xa mà nàng chẳng hiểu nổi. Trận pháp bao phủ một hồ nước, trên hồ là sen tuyết khổng lồ đang nở rộ và miếng thẻ tre lơ lửng tỏa ánh sáng thần thánh nằm giữa bông sen.
Nhạn Thiên Sơn đứng ngoài trận pháp, hắn không quay đầu lại khi cau mày, “A Trúc đã nói cho ngươi.”
Sở Nhược Đình đưa mắt nhìn hắn, nàng nhất thời chẳng biết nói gì.
Người đàn ông đứng khoanh tay với tà áo xanh bay bay, sườn mặt tuấn tú thì trắng nhợt không chút màu sắc. Vài sợi tóc đen rủ xuống thái dương hắn, giúp khuôn mặt ôn hòa trông thoát tục như chẳng thuộc về chốn phàm trần.
Tu sĩ Độ Kiếp kỳ sẽ đánh thức thiên phú thần thông của riêng mình. Có được nó thì mới đủ sức rèn phàm cốt thành tiên cốt, chuẩn bị cho công cuộc phi thăng mai sau.
Tiên cốt là món đồ quan trọng với tu sĩ Độ Kiếp kỳ.
Thế mà Nhạn Thiên Sơn lấy tiên cốt vẽ nên thứ trận pháp nàng nhìn không hiểu gì cả.
Sở Nhược Đình nghẹn ngào, “Nhạn tiền bối, A Trúc bảo ngài dùng tiên cốt…”
“Ta chỉ tạm lấy ba mươi sáu khúc dẫn đường cho trận pháp,” Nhạn Thiên Sơn ngắt lời nàng. “Sau khi trận pháp thành công, tiên cốt sẽ trở về cơ thể nên không sao đâu.”
Kiểu trận pháp tái tạo linh hồn này là trái ý trời, không dùng tiên cốt che mắt Thiên Đạo thì e rằng sẽ bị trời phạt.
Vẻ mặt Nhạn Thiên Sơn thản nhiên nhưng Sở Nhược Đình biết quá trình moi xương rồi gắn trở lại chắc chắn đau đớn tột cùng.
Nhạn Thiên Sơn chỉ sen tuyết, giọng hắn hững hờ và không biểu lộ cảm xúc, “Ngươi nhanh nhạy đấy, kịp thời giữ lại một sợi nguyên thần của Tạ Tố Tinh vào lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế. Đây là trận pháp Duyên Dương Trùng Hư[4], nếu kết hợp với sen tuyết Tam Thanh[5] thì có thể chậm rãi nuôi dưỡng nguyên thần hoàn chỉnh cho hắn.”
Hễ còn nguyên thần, Tạ Tố Tinh sẽ được cứu sống.
Sở Nhược Đình nhìn Nhạn Thiên Sơn mà không nói nên lời sự cảm kích to lớn trong mình.
Nhạn Thiên Sơn biết rõ, thấu hiểu, tôn trọng nàng; gặp được hắn là điều may mắn nhất kiếp này của Sở Nhược Đình.
Nghĩ đến đây, Sở Nhược Đình quỳ rạp trước hắn và thành khẩn dập đầu, “Nhạn tiền bối! Ta không có gì báo đáp ân tình của ngài!” Nàng cắn đầu ngón tay rồi chỉ lên trời xanh bao la, hùng hồn thề, “Hôm nay Sở Nhược Đình lấy máu lập lời thề tâm ma, ta tình nguyện làm một việc vì Nhạn tiền bối. Bất kể việc này vi phạm đạo nghĩa, vùi dập lương tri, hay khiến ta thịt nát xương tan thì ta cũng chẳng chối từ! Nếu làm trái lời thề, linh hồn ta sẽ bị hủy diệt!”
Những giọt máu trên đầu ngón tay đọng thành hoa văn, tức nghĩa Thiên Đạo đã nghe thấy lời thề tâm ma.
Trái tim Nhạn Thiên Sơn chấn động.
Khi nhìn người con gái với đôi mắt sáng lấp lánh này, bên trong hắn sản sinh một cảm xúc kỳ lạ chưa từng tồn tại.
Nhạn Thiên Sơn do dự giây lát rồi đỡ nàng dậy, “Ngươi không cần làm vậy.”
Sở Nhược Đình vô cùng kiên định lúc lớn tiếng tuyên bố, “Nhạn tiền bối, lời thề tâm ma đã thành lập thì không thể hủy bỏ.”
Nàng sẽ chẳng chùn bước dù Nhạn Thiên Sơn bảo nàng làm gì chăng nữa.
Nhạn Thiên Sơn chăm chú ngắm mặt nàng, hắn thoáng trầm mặc rồi chợt nói, “Ngươi đắp người tuyết đi.”
Sở Nhược Đình ngớ người, nàng tưởng mình nghe nhầm, “Gì…gì cơ?”
Nhạn Thiên Sơn không nhìn nàng nữa, hắn xoay người và cầm bút phán quan vẽ thêm thần chú cho trận pháp Duyên Dương Trùng Hư. Sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm giống xưa nay nhưng khóe miệng hơi cong lên, “Ban nãy ngươi hứa hẹn làm một việc vì ta còn gì? Sao hả, đắp người tuyết mà cũng chần chừ mất nửa ngày à?”
Sở Nhược Đình ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nàng gom tuyết để nặn một người tuyết nhỏ xinh với khuôn mặt thật thà, sau đấy đưa hắn bằng cả hai tay.
Ngay lúc đó, hoa văn của lời thề tâm ma biến mất khỏi ngón tay nàng.
Giờ Sở Nhược Đình mới bừng tỉnh, nàng trợn tròn mắt. Thiếu nữ tiến lên mấy bước rồi ngỡ ngàng cất tiếng, “Nhạn tiền bối dùng lời thề máu đơn giản vậy sao? Ngài…”
“Sở Nhược Đình.” Lòng bàn tay Nhạn Thiên Sơn ôm người tuyết nhỏ bé, cặp mắt sâu thẳm như nhìn thấu nhân gian. “Ta không muốn ân tình trở thành xiềng xích trói buộc ngươi.”
Hắn giúp nàng vì hắn muốn và nguyện ý trợ giúp.
Chỉ thế thôi.
Sở Nhược Đình nhìn hắn chằm chằm, nàng có bao lời muốn nói nhưng đều kẹt cứng trong cổ họng.
“Ngươi đừng vui mừng quá sớm.”
Không hiểu sao Nhạn Thiên Sơn chẳng dám nhìn thẳng ánh mắt trong veo của nàng. Hắn quay đầu rồi đưa nàng thẻ tre Mị Thánh Quyết trong sen tuyết, “Nguyên thần của Tạ Tố Tinh đang tĩnh dưỡng tại tim sen, nhưng tái tạo cơ thể hắn thì hơi khó.”
Sở Nhược Đình vội hỏi, “Nhạn tiền bối có cách giải quyết không?”
Miễn là Tạ Tố Tinh sống lại thì nàng sẽ dốc hết sức.
“Có.” Nhạn Thiên Sơn đọc sách cổ suốt đêm và tìm được một tia hy vọng. Hắn thoáng im lặng trước lúc trả lời, “Ta cần một ngọn đèn.”
“Đèn gì ạ?”
“Ngọn đèn được cung phụng vạn năm trong Vô Niệm Cung – đèn Uẩn Hồn.”Chú thích
[1] Cao sản sinh cơ bắp.
[2] Con ve ngọc.
[3] Dịch nghĩa: Mồ hôi đẫm hương phấn, đàn ngọc ngân trên giường, tình xuân vùi mây mưa, ngực bông mềm như mỡ. Trích từ bài thơ do kỹ nữ Triệu Loan Loan thời Đường sáng tác.
[4] Hiểu nôm na là trận pháp kéo dài cuộc sống.
[5] Khả năng cao là chỉ ba vị thần tối cao trong Đạo giáo Trung Quốc: Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (Thái Thượng Lão Quân).