Huống Hàn Thần thành công làm Độc Mỗ buồn nôn tới nỗi phải bỏ đi.
Sở Nhược Đình thận trọng dò la giây lát, sau khi xác nhận thần thức của Độc Mỗ đã rút lui thì nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nàng mới để ý mình vẫn túm tay áo người ta.
Sở Nhược Đình vội buông ra rồi chắp tay sau lưng, nàng cười xin lỗi với Huống Hàn Thần và lắp bắp giải thích, “Ban nãy ta làm vậy…thì là mà…”
Huống Hàn Thần mỉm cười, thái độ hắn kính cẩn như lâu nay, “Thánh nữ không cần giải thích, ngài có nỗi khổ riêng.”
Hắn ý tứ vậy khiến Sở Nhược Đình chẳng biết nói gì cho phải.
Nàng tò mò hỏi, “Tống Cư, sao hồi nãy ngươi hiểu ý ta nhanh thế?”
Ma tu khác mà được thánh nữ đùa bỡn thì khéo mừng rỡ như điên, hay chí ít cũng ăn nói lộn xộn chứ nhỉ? Nhưng Tống Cư phản ứng cực nhanh và còn đóng kịch cùng nàng.
Huống Hàn Thận giơ tay chỉ bên má nàng vừa sờ, “Chẳng phải vừa rồi thánh nữ gõ lên má ta ba lần sao?”
Đây là quy ước lúc hai người cắm cờ và bày trận pháp, tuy mục đích thay đổi nhưng có vài việc cả hai đều ngầm hiểu dù không nói cụ thể.
Sở Nhược Đình gật gù tán thưởng, bọn họ vừa nhìn vào mắt nhau vừa vui vẻ cười.
Cười đủ rồi thì Sở Nhược Đình dặn, “Tống Cư, ngươi đừng để bụng mấy lời ta nói nhé.”
Đương nhiên Huống Hàn Thần biết mình không thể để bụng.
Hắn cố tình chẳng đáp lời, chỉ cụp mắt xuống và hững hờ vâng dạ. Thanh niên hỏi cô gái, “Thánh nữ vội vàng vậy là định đi đâu?”
“Ta đi phòng luyện…” Sở Nhược Đình suýt lỡ lời, nàng mím môi rồi tằng hắng, “Thôi, ta có việc bận, ngươi tới Huyền Sương Cung chơi với Kinh Mạch đi.”
Huống Hàn Thần che giấu ánh sáng trong mắt mình, hắn không truy vấn hay tọc mạch cứ như việc nàng lỡ mồm chả hề phát sinh.
Hắn ngoan ngoãn đáp, “Vâng ạ.”
Sở Nhược Đình dõi theo bóng lưng dần xa của hắn, nàng không khỏi cảm khái rằng Tống Cư hiểu chuyện thật đấy.
Oo———oOo———oΟ
Huống Hàn Thần chậm chạp bước từng bước một.
Bởi vì hắn biết Sở Nhược Đình đang nhìn mình.
Hắn cố gắng đi thẳng lưng, phô bày điệu bộ sáng sủa tiêu sái nhất cho nàng xem. Thanh niên ảo não nghĩ sao lúc trước mình không đổi sang gương mặt nào đẹp trai một chút? Chưa biết chừng Sở Nhược Đình háo sắc rồi chọn hắn làm thánh sứ thật thì sao?
Huống Hàn Thần chỉ mơ mộng vậy thôi.
Với tính cách Sở Nhược Đình, một khi nàng đã có Kinh Mạch thì người khác muốn bước vào tim nàng khó như lên trời.
Hắn đâu muốn thừa nhận nhưng hắn quả thật hâm mộ Kinh Mạch.
Mỗi lần Huống Hàn Thần đứng tại một góc Huyền Sương Cung mà âm u nhìn trộm sự ấm áp giữa Sở Nhược Đình với Kinh Mạch, nội tâm hắn chua xót cùng cực.
Trước kia hắn chỉ nghĩ Sở Nhược Đình là một nữ tu thú vị. Mười năm trôi qua, hắn thành kẻ tàn phế cố kéo dài hơi tàn. Hắn thay đổi thân phận lẫn chôn vùi quá khứ để làm quen với nàng một lần nữa. Huống Hàn Thần đứng ngoài quan sát nàng biểu lộ gương mặt chân thật: kiên cường, nồng nhiệt, lạc quan, hoạt bát. Hắn vô thức bị nàng hấp dẫn và khao khát được ở bên nàng.
Hóa ra nàng có dáng vẻ như thế khi loại bỏ mọi bức tường phòng vệ.
Trên thực tế, hắn quen biết Sở Nhược Đình sớm hơn Kinh Mạch rất rất nhiều.
Hắn đã quen nàng từ kiếp trước.
Tại ngôi miếu hoang ở thành Ngu, hắn lấy đi roi Thương Vân và hại nàng thê thảm. Việc đó chưa phát sinh trong kiếp này nhưng hắn lại xúi giục người khác lục soát linh hồn nàng.
Nếu hắn đối xử tử tế với nàng ngay từ lần đầu gặp mặt, biết đâu người đứng cạnh nàng bây giờ là hắn chứ không phải Kinh Mạch?
Dĩ nhiên rồi.
Sở Nhược Đình luôn phân biệt rạch ròi ân oán.
Nàng là thái dương ấm áp với người được nàng che chở; ngược lại, khi đối mặt kẻ thù, nàng lạnh lẽo hơn cả mùa đông giá rét.
Giả dụ Sở Nhược Đình mãi mãi hận hắn thì Huống Hàn Thần đã thấy dễ chịu hơn, đáng tiếc nàng chả dành chút cảm xúc nào cho hắn.
Nàng hoàn toàn vô cảm.
Cái từ ấy đau đớn xiết bao.
Huống Hàn Thần cười tự giễu, hắn giơ tay xoa túi thơm đựng bùa chú đeo bên hông.
Có lẽ hắn đã cô độc quá lâu.
Sở Nhược Đình chỉ cần ban phát chút xíu quan tâm là thừa sức sưởi ấm trái tim đóng băng của hắn.
Oo———oOo———oΟ
Thuật ngăn cấm ngoài phòng luyện khí mở cửa cho mỗi Sở Nhược Đình.
Nàng thuận lợi đi vào rồi đứng trên đài sen được tạc từ ngọc quý.
Đèn Uẩn Hồn lơ lửng trên đầu nàng và tỏa ánh sáng bảy màu nhàn nhạt.
Sở Nhược Đình lấy ra chiếc đèn giả do nàng dày công chế tạo, sau đấy so sánh kỹ lưỡng hai món đồ. Xác định chúng giống hệt nhau xong, nàng bắt đầu giải trừ trận pháp bảo vệ đài sen.
Nàng chỉ có mười hai canh giờ.
Trận pháp của đài sen không khó nhằn, chắc vì hiện tại Sở Nhược Đình tinh thông trận pháp nên chưa đầy nửa canh giờ là nàng giải trừ thành công.
Sở Nhược Đình vận chuyển linh lực rồi nhảy lên, nàng cẩn thận tháo đèn Uẩn Hồn.
Đèn Uẩn Hồn sở hữu vỏ ngoài giống hồ lô và bề mặt nó chẳng được trang trí hay điêu khắc gì hết. Nó lớn gấp vài lần một chiếc đèn bình thường, mấy chục mảnh xương đầu lâu to cỡ ngón cái thay thế tim đèn; chúng chính là tổ tông của Hách Liên U Ngân.
Xưa nay Sở Nhược Đình chưa thấy ai thờ phụng tổ tiên kiểu này.
Sau khi chết, thi thể cha mẹ nàng trở về cát bụi và được chôn trên ngọn núi ở Thanh Kiếm Tông để hòa mình vào non xanh nước biếc. Bên trong từ đường thì thờ ngọn đèn trường minh[1] có khắc tên hai người.
Sở Nhược Đình lẩm bẩm liên hồi, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi các vị ma quân đã khuất…” Nàng vừa tạ lỗi vừa bỏ đầu lâu vào ngọn đèn giả.
Thiếu nữ đặt đèn giả vô chỗ cũ, ánh sáng lập tức tỏa ra từ nó; dù dí sát mặt vào ngọn đèn thì cũng chẳng tìm ra điểm khác biệt.
Sở Nhược Đình khẽ thở hắt ra.
Nàng dùng tay ước lượng cân nặng đèn Uẩn Hồn thật, kích cỡ lớn làm nó nặng trịch.
Đèn Uẩn Hồn phát sáng rực rỡ, đèn mang thiết kế cổ xưa, tao nhã, và khá nặng. Sở Nhược Đình không rõ nó được làm từ chất liệu gì.
Mắt nàng bỗng sáng ngời khi kiểm tra phần đáy đèn.
Đáy đèn có ổ khóa bí mật màu đen, Sở Nhược Đình hiếu kỳ vặn khóa. Tiếng “lách cách” khẽ vang lên, đáy đèn mở ra và một quyển sách dày rớt xuống.
Hình như trang sách làm từ da thú, hơi mỏng lẫn trơn bóng; không biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm mà trông mới tinh chứ chưa ố vàng.
Sở Nhược Đình tiện tay lật sách, nàng phát hiện trang nào cũng dày đặc chữ.
Nàng đọc không hiểu đống chữ này!
Chúng uốn éo hệt nòng nọc lẫn hình vẽ trên bùa chú. Ở những trang sau, số lượng từ giảm dần nhưng trông rối mắt bội phần, như thể có người dùng bút thô bạo rạch nát trang sách. Sở Nhược Đình chìm đắm vào nội dung quyển sách một cách mất kiểm soát, trong đầu nàng bỗng xuất hiện hàng đống chữ dưới dạng lập thể. Thế rồi một luồng khí đen ăn mòn chúng và lăm le nuốt chửng thức hải của nàng. Đồng thời, tai nàng nghe thấy tiếng hò hét nhức óc đầy ma quái.
“Ha ha ha!”
“Đừng đi–”
“U thảo… U thảo…”
“Hì hì, lại đây, mau lại đây nào.”
Những âm thanh ấy hội tụ thành cơn lốc đen, một bàn tay xương xẩu trắng hếu vươn ra để kéo nguyên thần của Sở Nhược Đình vào lốc xoáy. Trước mặt Sở Nhược Đình toàn là những hình ảnh kỳ quái, chúng làm nàng sợ hãi cùng cực. Nàng cắn mạnh lưỡi mình rồi khổ sở bịt tai.
Hồi lâu sau, những âm thanh thê lương, chói lói, bi ai kia chậm rãi biến mất.
Sở Nhược Đình thở hổn hển trong lúc đầu óc nàng dần bình phục.
Nàng vô thức ra ngoài phòng luyện khí với tay trái xách đèn Uẩn Hồn, còn tay phải cầm quyển sách da thú.
Sắc mặt Sở Nhược Đình trắng bệch, lòng nàng rét căm căm và tràn ngập nỗi kinh hoàng.
Chuyện gì…vừa xảy ra?
Tim Sở Nhược Đình đập điên cuồng như muốn nhảy ra ngoài cổ họng, nàng căng thẳng nuốt khan mất một lúc lâu.
Trực giác mách bảo nàng đèn Uẩn Hồn vô cùng quái đản, nàng sẽ thử hỏi Nhạn Thiên Sơn về vấn đề này. Nhạn Thiên Sơn học rộng hiểu nhiều nên có khi lại biết ngôn ngữ trong sách.
Nữ tử nhét đèn Uẩn Hồn lẫn quyển sách da thú vào túi chứa đồ, nàng nhìn quanh một lượt rồi mới gấp gáp bỏ đi.
Oo———oOo———oΟ
Quyển sách da thú làm Sở Nhược Đình phân tâm, thành thử nàng không phát hiện sau khi mình rời đi thì Độc Mỗ xé rách kết giới ẩn nấp và thong dong bước ra từ góc tường.
Độc Mỗ kích động tột độ, bà ta vui sướng tới mức bướu thịt trên đầu giật giật.
Bà ta luôn căm ghét thánh nữ Vô Niệm Cung.
Độc Mỗ hận Sở Nhược Đình thấu xương, hận hơn cả Ánh Thu hay Ngọc Lang.
Sở Nhược Đình đè đầu cưỡi cổ Độc Mỗ suốt nhiều năm liền, hộ pháp như bà ta mà ngày càng mất uy thế ở Vô Niệm Cung. Bà ta vất vả lắm mới bắt được mấy tu sĩ chính đạo, đang định dùng bọn chúng để thử thuốc thì Sở Nhược Đình lại đến phá tanh bành.
Thật bõ công bà ta ngấm ngầm tìm kiếm sai phạm của Sở Nhược Đình.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Bà ta đã thấy gì?
Sở Nhược Đình ăn trộm đèn Uẩn Hồn!
Là đèn Uẩn Hồn mà ngay cả ma quân cũng không thể đụng vô! Là đèn Uẩn Hồn đã tồn tại gần vạn năm cùng Vô Niệm Cung!
“Sở Nhược Đình, ngươi ăn gan hùm mật gấu à.”
Lần này dù ma quân muốn che chở thì Sở Nhược Đình cũng khó thoát khỏi cái chết!
Độc Mỗ nghĩ đến kết cục của nàng bèn ngửa đầu cười sặc sụa; gương mặt khô như vỏ cây nhăn nhúm hết cả, tiếng cười the thé y chang lưỡi dao sắc bén cứa lên miếng sắt.
“Có chuyện gì mà Độc Mỗ vui thế?”
Một giọng nói dễ nghe vang lên phía sau bà ta.
Độc Mỗ ngừng cười rồi quay đầu lại.
Cách đấy không xa, thân hình mảnh khảnh của Tống Cư đứng cạnh bức tường, hắn nho nhã chắp tay chào bà ta.
Độc Mỗ biết hắn.
Hồi nãy chẳng phải Sở Nhược Đình tính cho hắn làm thánh sứ sao?
Đôi mắt đục ngầu láo liên, bà ta nói bằng giọng quái gở, “Tống Cư, ngươi không có phúc làm thánh sứ rồi.”
Huống Hàn Thần đã đến cửa Huyền Sương Cung nhưng hắn càng nghĩ càng thấy Sở Nhược Đình đang giấu giếm gì đấy. Nàng lỡ miệng nói một chữ “luyện”, thế là Huống Hàn Thần tới phòng luyện khí để thử vận may. Quả nhiên hắn thấy nàng cấp tốc rời đi còn Độc Mỗ làm chim sẻ ở đằng sau.
Huống Hàn Thần cười điềm đạm, “Sao Độc Mỗ nói vậy?”
“Bởi vì hôm nay Sở Nhược Đình chắc chắn sẽ chết.”
Sở Nhược Đình sắp chết khiến Độc Mỗ khoái chí, bà ta hào phóng chia sẻ niềm vui cùng người khác.
Trái tim Huống Hàn Thần nặng như chì.
Hắn tức tốc nghĩ cách, đồng thời trầm ngâm hỏi, “Độc Mỗ, có phải thánh nữ phạm sai lầm không? Tiểu nhân nghe đồn ma quân vô cùng sủng ái nàng, dù nàng mắc lỗi lớn thì chắc không tới nỗi phải chết nhỉ?”
Tống Cư mới đến Vô Niệm Cung mà cũng biết ma quân sủng ái thánh nữ.
Độc Mỗ phẫn nộ gấp bội.
Bà ta bóp gậy đầu rắn, lạnh lùng đáp, “Ả trộm bảo vật của Vô Niệm Cung, ma quân sao có thể bao che loài giun dế thấp kém!”
Huống Hàn Thần không biết nhiều về vị ma quân Độ Kiếp kỳ.
Nhưng hắn hỏi thăm thì biết ma quân tàn nhẫn máu lạnh, cờ Phệ Hồn do hắn làm ra đã nuốt gọn vô số linh hồn người sống.
Sở Nhược Đình ơi Sở Nhược Đình, đang yên đang lành mà sao ngươi đi trộm bảo vật của ma cung?
“Ta sẽ báo cáo cho ma quân, để xem lần này Sở Nhược Đình phách lối được bao lâu!” Độc Mỗ nhe răng cười rồi nôn nóng vẽ Tuyền Tống Trận.
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Huống Hàn Thần, lý trí khuyên nhủ hắn nên khom lưng rời đi. Song giây phút thấy vòng tròn Truyền Tống Trận phát sáng, miệng hắn nhanh hơn não và hắn buột miệng thốt ra, “Độc Mỗ! Khoan đã!”
Mái tóc bạc bù xù dơ dáy của Độc Mỗ quẹt trên mặt đất, cái lưng gù cứng lại.
“Ngươi muốn nói gì nữa?” Độc Mỗ quay đầu, bướu thịt trên trán bà ta đã thối rữa nên chảy mủ màu xanh trắng.
Huống Hàn Thần đứng vững trước ánh mắt tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, hắn cố gắng giữ bình tĩnh khi vừa cười vừa đề nghị, “Độc Mỗ, tiểu nhân biết ngài bất hòa với thánh nữ bấy lâu. Tuy nhiên ma quân lại thiên vị thánh nữ và mấy năm nay luôn ghẻ lạnh ngài. Ngài tùy tiện báo cho ma quân thì chưa chắc ngài ấy tin. Tiểu nhân xin phép góp ý thế này, hay là để tiểu nhân bẩm báo ma quân thay ngài. Làm vậy ma quân vẫn biết thánh nữ giở trò nhưng Độc Mỗ ngài được đứng ngoài cuộc, thế càng chứng tỏ ngài khoan dung cao thượng.”
Độc Mỗ suýt nữa gật đầu đồng ý.
Song bà ta chợt nhớ Tống Cư có mối quan hệ mập mờ với Sở Nhược Đình, chuyện này mà được kể qua cái lưỡi dẻo quẹo của hắn thì liệu ma quân có trừng phạt Sở Nhược Đình không?
“Tí nữa là bị thằng nhãi nhà ngươi lừa!”
Độc Mỗ tức giận phóng thích uy lực, bà ta dồn ép tới hồi Huống Hàn Thần phun ra ngụm máu.
Huống Hàn Thần nâng tay áo lau vết máu khóe miệng, “…Tiểu nhân sao dám lừa gạt Độc Mỗ.”
Cặp mắt già nua vàng đục của Độc Mỗ trông thật khiếp đảm, bà ta nhìn chòng chọc Huống Hàn Thần như đang nhìn thấu tâm tư hắn. Độc Mỗ hỏi với giọng đều đều, “Tống Cư, ngươi đang xin ta tha cho thánh nữ hả?”
Huống Hàn Thần im lặng.
Con ngươi hắn chuyển động liên hồi, trong lúc hắn nghĩ cách ngụy biện thì Độc Mỗ nở nụ cười nham hiểm, “Thật ra muốn ta giữ bí mật giùm thánh nữ cũng đơn giản thôi…ngươi hãy làm người thử thuốc cho ta.”
Một người thử thuốc tự nguyện và biết nghe lời.
Sắc mặt Huống Hàn Thần biến đổi dữ dội.
Độc Mỗ đam mê lấy người sống thử thuốc, chưa ai sống quá ba ngày dưới tay bà ta.
Lý trí thúc giục hắn đi mau! Bỏ đi ngay lập tức! Nhưng có một giọng nói nhắc nhở rằng hắn từ chối làm người thử thuốc thì Sở Nhược Đình chắc chắn sẽ chết.
Hắn ích kỷ cả đời, việc gì phải dấn thân vô nguy hiểm vì Sở Nhược Đình. Có điều tu vi giậm chân tại chỗ nên hắn chẳng sống được mấy nữa, chi bằng chấp nhận điều kiện của Độc Mỗ…
Không! Nếu hắn chết dưới tay Độc Mỗ thì Sở Nhược Đình sẽ không biết chuyện này, chưa kể ma quân vẫn được báo về việc nàng làm. Cuộc đời hắn chịu nhiều tra tấn nhưng hắn chưa chết còn gì? Nhỡ đâu…lần này hắn cũng sống sót thì sao?
Mặt Huống Hàn Thần căng cứng, tay hắn siết chặt bên trong tay áo.
Độc Mỗ cười khinh miệt.
Bà ta đã bao lần chứng kiến trường hợp tương tự. Hễ bà ta nói ra mấy lời đó là những kẻ thích thề thốt đều sợ chết khiếp rồi lẳng lặng rút lui.
Độc Mỗ nói vậy thôi chứ chả trông ngóng Tống Cư đồng ý.
Thiên hạ này có ai dám tự nguyện làm người thử thuốc cho bà ta?
Độc Mỗ chống gậy đầu rắn, cái lưng gù cúi xuống và bà ta xoay người bước vô Truyền Tống Trận.
“Được.”
Độc Mỗ thoáng sững sờ trước lúc quay phắt đầu lại, bà ta nheo đôi mắt lờ mờ vì tưởng mình nghe nhầm, “Ngươi vừa nói gì?”
Huống Hàn Thần ngẩng đầu.
Hai lọn tóc đen rủ xuống che khuất ánh mắt lập lòe của nam tử, đáy mắt hắn chất đầy sự tối tăm lẫn điên cuồng bị kìm nén.
Biết sao giờ? Hắn lại muốn làm con bạc!
Hắn từng dùng mạng mình để cược Nam Cung Duẫn “chết”; hiện tại hắn sẽ lấy mạng mình để cược Sở Nhược Đình “sống”.
Hết cách rồi, ai biểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nghe theo câu nói của Sở Nhược Đình – Ngươi phải trả giá trước nếu muốn người khác tốt với mình.
Sở Nhược Đình, ngươi thấy chưa?
Kể từ khoảnh khắc này, ta sẽ tin tưởng thêm lần nữa. Vứt bỏ lòng ích kỷ và thử…trả giá vì ngươi.
Huống Hàn Thần chậm rãi nhắm mắt, nắm túi thơm bên hông giúp hắn kiềm chế nỗi sợ.
“Độc Mỗ, tiểu nhân nói…mình sẽ làm người thử thuốc của ngài.”Chú thích
[1] Là loại đèn dân chúng thường thắp vào đêm ba mươi hoặc dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn có thể sáng suốt ngàn năm.