Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 20: Dân a ma tơ đúng là không đáng tin.

Em chết rồi, anh có thể đi học đại học, mẹ cũng không cần cực nhọc vậy nữa, em...”

Đào Yêu Yêu càng nói, giọng lại càng nhỏ...

Là vì cô bé thấy Nhậm Kiệt đứng cạnh giường, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt rất nghiêm túc.

Đào Yêu Yêu biết Nhậm Kiệt giận thật rồi, thế nên đành yếu ớt đáng thương nói: “Anh, anh đừng giận mà, em... em không nói nữa là được chứ gì?”

Lúc này Nhậm Kiệt mới ngồi xuống mép giường, vươn một tay ôm Đào Yêu Yêu rồi vỗ nhẹ lên lưng cô bé.

“Anh biết là rất đau đớn nhưng em phải kiên cường lên. Anh sẽ chữa khỏi cho em, bất kể là dùng phương pháp nào!

Chờ đến khi khỏe hẳn, em lại chăm sóc anh và dì Anh Bình, ngoan nào ~!”

Chuyện thuốc ức chế thì em không cần lo lắng đâu. Đợi anh thực tập xong, vào được biên chế thì sẽ có đãi ngộ của nhân viên chính thức. Một khi người nhà của nhân viên bị bệnh nặng, Sở Ti Diệu sẽ phát phụ cấp y tế…

“Sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn, anh đảm bảo.”

Nhậm Kiệt không ngừng an ủi Đào Yêu Yêu, cũng là tự an ủi bản thân.

Đây chính là lý do cậu từ bỏ cơ hội lên đại học, nhất quyết tiến vào Sở Ti Diệu.

Thuốc biến đổi gen chỉ là thứ yếu, nhận được trợ cấp y tế mới là mục đích thật sự.

“Anh ơi ~ ôm em ngủ đi ~”

“Em lớn tồng ngồng rồi còn đòi ôm cái rắm gì! Anh em thụ thụ bất thân ~”

“Ứ ừ ~ Có phải là hôn đâu mà?

(trong tiếng Trung, hôn và thân cận đồng âm 亲 - qīn)

(trong tiếng Trung, hôn và thân cận đồng âm 亲 - qīn)

“Không ôm, lăn vào góc kia ngủ đi!”

“Thế nắm tay có được không ạ? Không nắm em sẽ mách mẹ anh giấu Thánh Quang Bí Điển ở dưới tủ đầu giường! Ba quyển Lĩnh Vực Tuyệt Đối, hai quyển...”

“Úi ~ em gái yêu quý của anh, xin hỏi em muốn nắm tay trái hay tay phải nào?”

Sáng sớm hôm sau, nắng ấm xuyên qua cửa sổ hắt xuống căn phòng nhỏ, mang đến chút ấm áp.

Tấm rèm giữa phòng bị kéo ra một nửa, tay lớn nắm tay nhỏ. Cuối cùng Nhậm Kiệt vẫn phải khuất phục dưới dâm uy của Đào Yêu Yêu.

“Anh ~ dậy đi ~ anh ơi?”

Nhậm Kiệt cố hé đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, tỉnh lại từ mộng đẹp. Vừa mở mắt đã thấy Đào Yêu Yêu đội cái quần sì hồng lên mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt to tròn, chớp lia chớp lịa nhìn mình.

** Chỗ này raw để là quần soóc nhưng miêu tả thì giống như siêu nhân quần sịp của Nhật

** Chỗ này raw để là quần soóc nhưng miêu tả thì giống như siêu nhân quần sịp của Nhật

Nhậm Kiệt: ???

Tạo hình kiểu gì vậy trời? Độc đáo vãi chưởng luôn!

“Em còn ngủ mơ đúng không?”

Sao cái quần què gì cũng dám đội lên đầu thế hả?

Đào Yêu Yêu bày ra vẻ mặt thành thật, nghiêm túc nhìn Nhậm Kiệt.

“Anh ~ Anh hăng hái thật đấy! Lúc trước anh nói mình là một chàng trai đầy nhiệt huyết, em còn không thèm tin cơ!

Giờ thì em tin rồi á, khụ khụ khụ ~”

Nhậm Kiệt càng ngơ ngác: “Chuyện đấy thì liên quan gì tới cái quần sì trên đầu em?”

Đào Yêu Yêu ho khan mấy tiếng rồi nói: “Anh ‘nhiệt huyết’ đến bốc khói luôn rồi kìa. Khụ khụ khụ ~ buông tay em ra coi, sắp bỏng luôn rồi á!”

Nhậm Kiệt trợn tròn mắt, cúi xuống xem thử thì thấy dưới chăn mình đang bốc khói cuồn cuộn, làm cả căn phòng nhìn như đang bị cháy. Đến cả làn da cũng trở nên nóng hổi.

Cậu chàng bị dọa cho chết khiếp, vùng khỏi chăn như cá chép lật mình.

“Đù! Chuyện quái gì thế này?”

Cái đệm của cậu bị đốt ra một vết đen hình người, lòi cả bông.

Nhậm Kiệt vừa nhảy ra, cơ thể lập tức bùng lên ngọn lửa ngút trời, biến thành ngọn đuốc hình người. Cái quần đùi duy nhất trên người cũng bị đốt rụi.

Đào Yêu Yêu nhìn Nhậm Kiệt, vẻ mặt rất chi là sùng bái: “Ồ quao ~ anh ơi! Anh cháy to ghê, ma cà rồng mà hút một ngụm máu của anh chắc cũng bỏng hết cả miệng luôn á!”

Sắc mặt Nhậm Kiệt đen thui, không nói không rằng lao thẳng đến phòng tắm ở bên ngoài. Nếu không đi, lát sẽ bị đốt đến cọng lông cũng không còn luôn quá.

“Con bé ngứa đòn này, sao không gọi anh dậy sớm hơn hả? Anh trai em cháy bừng bừng rồi này!”

Đào Yêu Yêu cười há há, xấu xa nói:

“Anh trông cậy vào một cô bé 15 tuổi xinh xắn, mất năng lực di chuyển, mắc bệnh nan y như em gọi anh rời giường ạ!”

Trong hành lang, An Bình đang bưng bữa sáng thì nghe thấy tiếng lạch cạch leng keng vang lên từ trong phòng, không khỏi nhíu mày: “Tiểu Kiệt, Yêu Yêu dậy chưa? Ra ăn sáng này!

Hửm ~ mùi gì vậy ta? Khét thế...”

An Bình chưa kịp bước đến đã thấy cửa phòng bị đánh bay. Một ngọn đuốc hình người vọt ra, lao thẳng đến phòng tắm với tốc độ cả trăm mét trên giây.

An Bình ngơ ngác: ( ° △ °|||) “Tiểu Kiệt? Có chuyện gì thế?”

Yêu Yêu nghịch ngợm, bày trò gì với anh trai à?

Cô lo lắng, chạy vội vào phòng xem thử thì thấy Đào Yêu Yêu đội quần sì trên đầu, còn có cả vết đen hình người trên đệm của Nhậm Kiệt...

An Bình:...

Tiếng nước chảy xen lẫn âm thanh xèo xèo, khói trắng nghi ngút bốc ra từ phòng tắm.

Giọng Nhậm Kiệt từ xa vọng lại: “Dì đừng lo. Tối qua con cảm lạnh, chắc là sốt rồi. Hai người cứ ăn trước đi, lát nữa con ra ăn sau.”

An Bình: ???

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất